Quần áo của Hứa Phương Phương cũng đều do chính tay Trương Ái Liên làm từng bộ một. Quần áo bốn mùa, cộng lại có đến vài bộ.
Cũng trong lúc dọn dẹp, Trương Ái Liên mới phát hiện ra rằng ngoài bộ quần áo mà Hứa Phương Phương mặc ngày rời đi, những bộ khác cô ta đều không mang theo.
Rõ ràng Hứa Phương Phương để lại những bộ quần áo này là vì đúng như Ninh Ninh nói.
Một là muốn để lại để chọc tức Ninh Ninh, hai là vì cô ta nghĩ rằng những bộ quần áo này không xứng với thân phận người thành phố của mình sau này.
Chạm vào quần áo trong tay, lần đầu tiên Trương Ái Liên nhận ra rõ ràng rằng, thật ra trong lòng cô con gái nuôi Hứa Phương Phương này không coi trọng gia đình này, cũng không tốt bụng như vẻ bề ngoài.
Trương Ái Liên không định để những bộ quần áo này làm vướng mắt Ninh Ninh.
Bà định đổi những bộ quần áo này lấy vải, dùng vải mới để may cho Ninh Ninh vài bộ quần áo mới.
Bà tin rằng người trong thôn sẽ sẵn lòng đổi.
“À, à, được ạ.” Hứa Cẩm Ninh ngơ ngác gật đầu.
Thật lòng mà nói, Hứa Cẩm Ninh thấy hơi lạ trước sự thay đổi của Trương Ái Liên. Theo cốt truyện, chẳng phải lẽ ra bà phải ép cô mặc quần áo của Hứa Phương Phương sao? Nếu cô không mặc thì sẽ bị mỉa mai, sao lại dổi thành mang quần áo Hứa Phương Phương đi và còn muốn may quần áo mới cho cô?
Hứa Cẩm Ninh không hiểu nổi, nhưng diễn biến như thế cũng tốt.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Cẩm Ninh rõ ràng đã vui lên, tâm trạng vốn đang u sầu của Trương Ái Liên cũng khá hơn chút ít.
Sau khi mang quần áo Hứa Phương Phương ra ngoài, Trương Ái Liên mang một cái thước vào để đo kích thước cho Hứa Cẩm Ninh.
“Đo kích thước xong mới may quần áo được.”
“Ồ, vâng.” Hứa Cẩm Ninh đương nhiên không từ chối, cô bước xuống giường.
Hứa Cẩm Ninh rõ ràng cảm nhận được rằng, sau khi ăn xong bữa trưa và uống canh gà, sức lực của cô đã hồi phục đáng kể. Quả nhiên, người là sắt, cơm là thép. Một bữa không ăn thì đói lắm.
“Con đứng yên, dang tay ra, mẹ đo cho con.”
“Vâng.”
Cho đến khi thật sự đo kích thước cơ thể của Hứa Cẩm Ninh, cho đến khi vô tình chạm vào những chiếc xương lồi ra dưới lớp quần áo mỏng manh của cô, Trương Ái Liên mới cảm nhận sâu sắc rằng chắc chắn Ninh Ninh đã trải qua những năm tháng cực khổ.
Cơ thể này quá gầy, không có bao nhiêu thịt, toàn là xương lồi ra.
Như thế này mà nhà họ Lâm còn dám nói rằng Ninh Ninh đã sống hơn mười năm sung túc ở thành phố sao?