Cô ta cố gắng thuyết phục Bùi Ảnh, “Tổng giám đốc Bùi, cô Bùi là một người mới, không có tác phẩm nào, thậm chí chương trình này có thể nói là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trước công chúng, vì vậy tôi nghĩ giá cả không quan trọng, miễn là cô ấy có thể xuất hiện trên chương trình này...”
Bùi Ảnh cắt ngang, “Không sao, cô chỉ cần nói với họ rằng nếu ít hơn 10 triệu thì khỏi bàn. À, và khi ký hợp đồng, nhớ yêu cầu họ chuyển khoản trước toàn bộ cát-xê vào tài khoản công ty, vì hiện tại chúng ta đang rất cần tiền.”
Nguyên chủ luôn có thói quen có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, nên tổng số tiền trong tất cả các tài khoản ngân hàng của cô không đến 500 ngàn. Số tiền ít ỏi này nếu đầu tư vào công ty, sẽ không thể duy trì hoạt động lâu dài trong vài tháng.
Và hệ thống nhiệm vụ tiêu tiền đều được phát ngẫu nhiên, không biết khi nào sẽ có nhiệm vụ tiếp theo và không biết sẽ được bao nhiêu tiền.
Giờ Hàn Mạt Mạt đưa cơ hội đến tay, Bùi Ảnh không lợi dụng mà kiếm thêm chút tiền thì thật xin lỗi chính mình.
Sơ Tuyết tuyệt vọng vô cùng, cô ta không thể thuyết phục được bà chủ của mình, chỉ có thể cắn răng đi đàm phán với bên kia.
Sau khi cúp máy, Bùi Ảnh vui vẻ đi đến bên cạnh Bùi Diệc Chanh và báo cho cô ấy tin tốt này.
“Chúc mừng em đã nhận được công việc, đó là một chương trình thực tế.”
Bùi Diệc Chanh vô cùng ngạc nhiên, “Nhanh vậy sao? Chương trình gì vậy?”
“Tứ Hợp Viện, họ mời cả hai chúng ta cùng tham gia, tổng cộng cát-xê là 10 triệu.,” Bùi Ảnh không ngại ngùng nói, như thể đã chắc chắn rằng họ sẽ đồng ý với số tiền này.
Bùi Diệc Chanh kêu lên: “Cao thế sao?!”
Không chỉ Bùi Diệc Chanh ngạc nhiên, mà cả Bạch Miểu, người đang tạo hình cho cô ấy, cũng không thể tin nổi, “Chúng ta vừa mới họp xong sáng nay nói về việc chuyển ngành, chiều đã có tài nguyên tốt như vậy rồi sao?”
Bùi Ảnh cảm thán, “Hầy, chẳng phải có người tốt bụng giúp đỡ tranh thủ sao. Quả thật xã hội này vẫn còn nhiều người tốt mà.”
Trong khi đó, Hàn Mạt Mạt biết tin Bùi Ảnh đòi cát-xê 10 triệu, liền cười nhạo, “Cô ta mà cũng đáng giá 10 triệu? Đúng là nghèo đến phát điên rồi!”
“Cái con khốn ham tiền này đúng là xem cô con gái ruột nhà họ Bùi như cây ATM mà.”
Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt Hàn Mạt Mạt, “Nhưng cô ta đã đòi số tiền đó, thì cứ cho cô ta thôi, 9 triệu 500 ngàn còn lại tôi sẽ bù vào.”
---
Vừa làm tạo hình cho Bùi Diệc Chanh xong, Bùi Ảnh lại nhận được cuộc gọi từ Sơ Tuyết. Đối phương đã đồng ý với mức cát-xê 10 triệu và đã chuyển khoản đủ số tiền này vào tài khoản công ty.
Thấy họ đồng ý nhanh chóng như vậy, Bùi Ảnh cảm thấy hối tiếc.
Vãi, biết thế thì đòi thêm chút nữa!
Còn Sơ Tuyết thì hoàn toàn bối rối, cô ta không thể hiểu nổi tại sao yêu cầu vô lý như vậy mà đối phương lại chấp nhận.
Bùi Ảnh rất hài lòng với tạo hình của Bùi Diệc Chanh, cô đưa cô ấy cùng Bạch Miểu đến khu vườn sau biệt thự nhà họ Bùi để chụp một loạt ảnh.
Kỹ năng chụp ảnh của Bùi Ảnh cũng khá ổn, trong lúc chọn ảnh cô hỏi Bạch Miểu, “Cô trang điểm giỏi như vậy, chắc PTS cũng không kém đâu nhỉ? PTS mấy bức ảnh này rồi gửi cho Sơ Tuyết để cô ấy đăng lên Weibo hoạt động đi.”
Bạch Miểu: “???”
Trang điểm và PTS có điểm gì giống nhau sao? Nhưng may mắn là cô ta cũng rất giỏi PTS, nên ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ này từ Bùi Ảnh.
---
Bận rộn đến tối, Bùi Ảnh vừa cắm sạc điện thoại định đi ngủ thì cánh cửa phòng đột nhiên bị gõ.
“Chị ơi, chị ngủ chưa?”
Cô nghe ra giọng của Bùi Diệc Chanh, liền đi chân trần bước đến cửa để cho cô ấy vào.
“Có chuyện gì vậy?”
Bùi Diệc Chanh giơ điện thoại lên, bối rối nói, “Đột nhiên Hàn Mạt Mạt thêm em vào WeChat, trong phần xác nhận bạn bè còn nói rằng chương trình Tứ Hợp Viện là do cô ta giới thiệu.”