Cô ấy khóc không thành tiếng: “Cha mẹ ơi, con xin lỗi, thật sự xin lỗi. Con không nên không nghe lời mà lén lút đi gặp bạn trên mạng. Là con quá dại dột, phụ công ơn dưỡng dục của cha mẹ suốt bao năm qua...”
Nhưng sinh tử cách biệt, cho dù cô ấy khóc thương tâm đến mức nào, cha mẹ cô cũng không nghe được, không nhìn thấy được nữa.
Cha Mạnh và mẹ Mạnh dìu nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát, bất giác tấm lưng đã còng đi rất nhiều.
...
Thời Linh đuổi theo cha Mạnh mẹ Mạnh.
“Cô Thời, còn chuyện gì nữa sao?”
Thời Linh nhìn Mạnh Kỳ đang tiến tới và nói: “Bác trai, bác gái, Mạnh Kỳ có lời muốn nhờ con truyền đạt.”
Hai vợ chồng đều hơi ngạc nhiên: “Cô biết Tiểu Kỳ à?”
Thời Linh chỉ về một hướng: “Con không quen nhưng con có thể nhìn thấy cô ấy. Hiện tại cô ấy đang ở bên cạnh hai bác. Về việc thi thể và hung thủ cũng là cô ấy nói cho con biết.”
Cha Mạnh mẹ Mạnh cùng nhìn theo nhưng nơi đó chẳng có gì cả.
Mẹ Mạnh rưng rưng nước mắt, đưa tay chạm vào không khí: “Tiểu Kỳ, con thật sự ở đây à?”
Cuối cùng Mạnh Kỳ cũng bắt gặp ánh mắt của cha mẹ, nước mắt rơi lã chã: “Cha mẹ, con đi rồi, sau này cha mẹ sống tốt nhé. Đừng buồn vì con, là con gái bất hiếu, nợ công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, kiếp sau con sẽ trả. Cha, cha bị tiểu đường, nhất định không được hút thuốc uống rượu nữa, đừng đến công trường làm việc nặng mãi. Mẹ, mẹ bị loãng xương, nhớ phải uống canxi mỗi ngày...”
Cha Mạnh mẹ Mạnh không nghe thấy những lời Mạnh Kỳ nói nên Thời Linh ở bên cạnh thuật lại.
Dù đây có phải là hồn ma thật hay chỉ là ảo tưởng vừa khéo trùng hợp của một người thần kinh bất ổn, lúc này Thời Linh đều sẵn lòng xem đó là sự thật mà tiếp nhận. Bởi vì đây là sự an ủi dành cho người sống.
Đối với cha mẹ của Mạnh Kỳ, những người đang trải qua nỗi đau mất con gái, việc này có thật hay không cũng không quan trọng, quan trọng là họ muốn tin rằng đó là sự thật.
“Con là đứa con bất hiếu, uổng công cha khổ cực nuôi nấng con! Đã bao nhiêu lần nói con không được gặp mấy người bạn trên mạng đó, sao con không nghe chứ... Tiểu Kỳ à, cha không mắng con nữa, con trở về được không?”
Ban đầu, cha Mạnh còn giận dữ chỉ vào Mạnh Kỳ mắng vài câu nhưng càng mắng, ông càng khóc không thành tiếng.
Nước mắt mẹ Mạnh không ngừng rơi, bà nghẹn ngào đáp lời: “Tiểu Kỳ, con yên tâm, cha mẹ sẽ chăm sóc tốt bản thân, con ở dưới đó cũng phải chăm sóc tốt cho mình đó.”
Mạnh Kỳ nghẹn ngào: “Dạ.”
Cô ấy lại nhìn về phía Thời Linh: “Thời Linh, cảm ơn cô.”
Nói xong, sau lưng Mạnh Kỳ đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông đội mũ cao, một đen một trắng.
Người mặc đồ trắng nở nụ cười lạ lùng, trên mũ cao viết “Người đã đến đến rồi”. Người mặc đồ đen trông hung dữ nghiêm nghị, trên mũ cao viết “Đến để bắt ngươi”.
Thời Linh dụi mắt, “Đỉnh thật, đủ bộ luôn, Hắc Bạch Vô Thường đều đến cả rồi.”
Nghe thấy lời Thời Linh, Hắc Vô Thường liền trừng đôi mắt dữ tợn nhìn cô, còn Bạch Vô Thường đột nhiên cười lớn với cô, trông rất quái dị.
Thời Linh hoảng sợ lùi lại, lẩm bẩm: “Chết tiệt, ý gì đây? Tiếp theo đến lượt mình à?”
...
Từ khóa #Anh Oa võng hồng gϊếŧ người bị bắt# đã lên top tìm kiếm.
Trên đó còn có vài từ khóa hot khác:
#Sốc! Học bá nổi tiếng trên mạng Lạc Diên chính là thiên kim hàng thật giá thật của nhà họ Thời ở Vân Thành#
#Tin nóng! Thiên kim giả bị đuổi khỏi nhà sau đó đi công trường bốc gạch#
#Thi thể nữ sinh viên mất tích được phát hiện tại hồ chứa nước ở Thanh Sơn#
Khi nhấn vào những hot search này, điều khiến mọi người bàn tán nhiều nhất lại là về Thời Linh.
[Trời ơi, nói ra có thể các bạn không tin, tôi tận mắt thấy Thời Linh tố cáo anh Oa gϊếŧ người, còn tận mắt thấy cảnh sát bắt anh Oa.]
[Lúc xem livestream của anh Oa, tôi đã cảm thấy Thời Linh có điều gì đó rất kỳ lạ, có lẽ cô ấy không phải bị bệnh tâm thần mà là có thể nhìn thấy những thứ chúng ta không nhìn thấy.]