Chương 44: Úc Trầm mời Thời Linh tham gia nhóm chat

Thời Linh biết, mọi người đều muốn xem cô đấu với Lạc Diên, muốn nghe cô tuyên bố đầy khí thế rằng: "Các câu hỏi mà Lạc Diên không làm được thì có thể tìm tôi."

Vì vậy, cô viết tên mình từng nét một lên bảng trắng, ngẩng đầu nói với mọi người: “Tôi là Thời Linh, rất vui được gặp mọi người. Sau này nếu mọi người không làm được câu nào, kể cả Lạc Diên cũng không làm được, đều có thể tìm tôi...”

Tiếng vỗ tay như sấm rền!

Đúng vậy, chính là như thế, đến đi đến đi!

Ngay cả Lạc Diên vốn mệt mỏi đến díu cả mắt lại, nghe được lời Thời Linh nói cũng đột nhiên mở to mắt, nhìn Thời Linh với ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt rạng rỡ như muốn nói: Tốt lắm, tốt lắm!

Bên cạnh, Úc Trầm cũng nhướn mí mắt nhìn Thời Linh.

Thời Linh giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại, phong thái đại ca không thay đổi sắc mặt nói: “Tôi sẽ giúp mọi người chụp ảnh tìm lời giải.”

Tiếng vỗ tay tắt ngúm.

Cả lớp: “...”

Hoàng Nhã Phỉ từ đầu đến cuối không thay đổi sắc mặt: “...” Bà ấy biết mà.

Thời Linh đúng là bùn nhão không thể trát tường*, trực tiếp buông xuôi không làm gì nữa.

(*): ý chỉ một người vô dụng, không thể cải thiện hoặc giúp đỡ, dù có cố gắng đến đâu.

Cả lớp im lặng một lúc rồi cười ầm lên.

Phương Tùng Chiếu cười đến mức đập bàn: “Ha ha ha, cô ấy thật thú vị!”

Nghe thấy mấy cậu em bên cạnh cứ một câu “thiên kim giả”, Phương Tùng Chiếu lần lượt vỗ đầu họ: “Sau này cô ấy là người tôi bảo kê, người ta tên Thời Linh, không được gọi là thiên kim giả nữa. Nếu không lần sau không có bánh quy cho các cậu đâu.”

Úc Trầm viết tên mình lên bảng, đọc qua một lần rồi cùng Thời Linh và Lạc Diên đi xuống.

Vừa về chỗ ngồi, Úc Trầm trước mặt Thời Linh đã đội mũ trùm đầu tiếp tục ngủ, bên cạnh Lạc Diên tiếp tục làm bài.

Thời Linh muốn nói chuyện với Úc Trầm về con gấu trúc nhưng gọi vài tiếng mà đối phương không trả lời.

Người giả vờ ngủ là không thể gọi dậy, đối phương rõ ràng là không muốn để ý đến cô.

Thời Linh buồn chán, chống cằm ngây ra, đầu óc trống rỗng, không muốn học.

Nam sinh ngồi cùng bàn với Úc Trầm quay đầu lại, đưa cho cô một tờ giấy ghi chú hình thỏ, trên đó viết tên và số điện thoại của mình bằng bút máy, chữ rất đẹp, như tác phẩm thư pháp xuất sắc.

Nét chữ nết người, bản thân anh ta cũng rất thanh tú, cười lên như nam thần ấm áp dưới nắng: “Chung Chứa Cung. Thời Linh, tôi là lớp trưởng lớp mười, đây là số liên lạc của tôi, có gì cần...”

Tuy nhiên, Chung Chứa Cung chưa nói hết câu, cánh tay đang đưa đến bàn Thời Linh đã bị lưng ghế của Úc Trầm đẩy ra một bên, tờ giấy ghi chú hình thỏ cũng rơi xuống đất.

Úc Trầm quay đầu nhìn Thời Linh, đôi mắt sâu thẳm như tuyết rơi lấp lánh, trong suốt như ngọc lưu ly, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Thời Linh ngơ ngác: “Hả?”

Úc Trầm nhìn cô: “Cậu vừa gọi tôi.”

Thời Linh: “Ồ, con chó của cậu đang ở chỗ tôi, trước đó gọi điện cho cậu không được.”

Úc Trầm đưa điện thoại cho cô, ra hiệu cô quét mã QR: “Liên lạc qua WeChat.”

Thời Linh quét mã kết bạn với Úc Trầm.

Chung Chứa Cung tò mò hỏi Thời Linh: “Thời Linh, cậu và Úc Trầm quen nhau trước à?”

Thời Linh: “Không quen.”

Úc Trầm: “Quen.”

Cả hai cùng trả lời.

Chung Chứa Cung nghi ngờ: “Rốt cuộc là quen hay không?”

Thời Linh và Úc Trầm nhìn nhau.

Thời Linh do dự: “Coi như là quen.”

Úc Trầm lạnh nhạt, giọng còn lạnh hơn lúc nãy: “Không quen.”

Cả hai lại cùng nói.

Chung Chứa Cung: “...”

Úc Trầm không muốn nói nhiều, quay đầu, đội mũ trùm, nằm xuống ngủ.

Thời Linh hơi lúng túng giải thích: “Trước đây tình cờ gặp một lần, không ngờ lại trở thành bạn cùng lớp.”

Chung Chứa Cung hiểu ra: “À, vậy thì đúng là chưa thân lắm.”

Úc Trầm đẩy ghế về phía trước, tiếng hơi lớn.

Chung Chứa Cung cũng lấy điện thoại ra, cười nói với Thời Linh: “Cậu chưa vào nhóm lớp đúng không? Tôi kết bạn rồi thêm cậu vào nhóm.” Tuy nhiên, vừa nói xong thì tin nhắn nhóm hiện ra—

[“Úc Trầm” mời “Thời Linh Thời Bất Linh” tham gia nhóm chat~]