Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Giả Bước Vào Hung Trạch, Trăm Quỷ Khóc Hu Hu Xin Tha

Chương 214: Quỷ hay không quỷ cái gì, đó là ân nhân của cậu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ quỷ gϊếŧ đến đỏ cả mắt, quyết tâm gϊếŧ chết người giống với thi pháp khiến cho Mục Tử Nguyệt quỳ xuống tự bóp cổ mình.

Thấy Thời Linh và Lạc Diên đột nhiên xông vào, đôi mắt trống rỗng đẫm máu của cô ấy bắn thẳng về phía các cô.

Lạc Diên biết Thời Linh dễ bị quỷ đáng sợ hù dọa, nên vô thức đứng chắn trước mặt cô, trong tay đã cầm một lôi phù có hình vẽ ngoằn ngoèo.

Nữ quỷ nhìn thấy bùa chú, bàn tay ngưng tụ thành một quả cầu khí đen, đánh về phía Lạc Diên.

Lạc Diên kích hoạt lôi phù, bùa chú và khí đen va chạm vào nhau, tia chớp nổ đùng đùng, cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau rồi rơi xuống đất.

Cô ấy nhíu mày: “Ác quỷ dữ thật.”

“Ban nãy âm khí còn sót lại trong phòng vệ sinh cũng là của cô sao? Cô muốn gϊếŧ Mục Tử Nguyệt sao? Người đã hại cô chết chính là Mục Tử Nguyệt và người này đúng không?” Lạc Diên thấy khi cô ấy nhắc tới Mục Tử Nguyệt là ánh mắt của nữ quỷ càng thêm hung ác, vậy suy đoán của cô ấy là chính xác

Cô ấy thấy nữ quỷ chưa dính vào tội gϊếŧ người, vì thế bắt đầu nguyên tắc tiên lễ hậu binh* trước sau như một của Hạc Vân quan, lạnh giọng khuyên bảo: “Bọn họ phạm tội sẽ có pháp luật trần gian xử quyết, nếu cô gϊếŧ ông ta, chỉ thêm tội gϊếŧ người thôi, sẽ rất bất lợi trong việc luân hồi chuyển kiếp.”

(*) 先礼后兵: Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng đến võ lực.

Nữ quỷ áo đỏ quỷ buồn bã mà mỉm cười chảy hai hàng nước mắt đẫm máu: “Luật pháp trần gian sao? Ha ha ha ha ha, địa ngục trống rỗng, ác ma ở trần gian. Nếu đúng như lời cô nói, cần gì đến lượt tôi ra tay chứ? Tôi đã chờ quá lâu rồi! Thế nhưng tại sao, ngay cả một câu trả lời cũng không có? Những người làm tổn thương tôi, không ai có thể thay tôi đòi lại công bằng cả, cho nên tôi phải tự mình làm!”

Ngay tại thời điểm Lạc Diên và nữ quỷ áo đỏ đang tranh luận, Thời Linh đã bò tới trên giường Tần Diểu, vỗ khuôn mặt của cô ấy.

Sau khi Tần Diểu bị đánh thức, mơ màng nhìn thấy Thời Linh, lẩm bẩm một tiếng: “Làm gì thế? Tớ đang ngủ mà.”

Thời Linh ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ trên người cô ấy, vốn tưởng rằng đó là nước hoa của Tần Diểu nhưng ngửi một lúc lại khiến người ta cảm thấy khá mệt mỏi, lúc này cô nhận ra được điều gì đó không ổn, bịt kín mũi lại.

Liên tưởng đến biểu cảm chột dạ trước đó của Mục Tử Nguyệt với cảnh tượng vừa rồi khi cô đẩy cửa ra đã thấy, Thời Linh đoán được tám chín phần, cảm thấy lúc nãy cô đạp Mục Tử Nguyệt quỳ xuống vẫn còn nhẹ chán.

Nhìn Tần Diểu rộng lượng như vậy, cô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, khó trách cô không thấy Tần Diểu có dấu hiệu xui xẻo, thì ra là có quỷ giúp cô ấy.

Cô trực tiếp kéo Tần Diểu lên, cố gắng lay người: “Tần Diểu, cậu tỉnh lại đi, cậu bị Mục Tử Nguyệt bỏ thuốc đấy!”

Tần Diểu dần dần tỉnh táo lại, nghe thấy lời nói của Thời Linh, không nhịn được mà chửi ầm lên: “ĐM! Tớ nói mà bảo sao lại thấy tinh thần không ổn lắm. Mục, Tử, Nguyệt!

Cô ấy trực tiếp xoay người xuống giường muốn đi tìm Mục Tử Nguyệt tính sổ, kết quả lại thấy nữ quỷ áo đỏ đang bóp cổ Hồ Khang, đối diện với khuôn mặt chảy đầy nước mắt đẫm máu kia, cơn buồn ngủ còn sót lại bị hù cho tỉnh: “Vãi chưởng, sao còn có quỷ thế?”

Tần Diểu sợ hãi ôm chặt cánh tay Thời Linh.

Thời Linh: “Quỷ hay không quỷ cái gì, đó là ân nhân của cậu. Nếu không có cô ấy, cậu đã bị sàm sỡ rồi.”

Tần Diểu thấy Hồ Khang bị nữ quỷ áo đỏ bóp cổ, nhớ tới cảnh tượng trong lúc mơ màng Hồ Khang đã đi về phía cô ấy, cơn tức giận lại nổi lên: “Dùng sức, bóp chết ông ta đi!”

Trước kia cha mẹ cô ấy đã dạy cô ấy phòng bị những thứ này nhưng cô ấy nghĩ trong giới giải trí, tất cả mọi người đều biết thân phận của cô ấy, sẽ không to gan lớn mật đến mức dám ra tay với cô ấy. Không ngờ, vậy mà vẫn thật sự có người không sợ chết!

Vừa rồi còn cho rằng Lạc Diên đang khuyên bảo nên nữ quỷ áo đỏ thấy hơi do dự nhưng khi nghe thấy lời nói của Tần Diểu, cô ấy đã nhận được sự ủng hộ to lớn.

Hồ Khang bị bóp chặt đến hai mắt muốn lòi ra, đôi mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh.

Lạc Diên phí công nhọc sức nãy giờ, tức giận trừng Tần Diểu một cái: “Thời Linh, cậu quản cô ta đi chứ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »