Chương 212: Bên cạnh mượn giấy, căn bản không có người!

Tần Diểu hừ nhạt một tiếng, cô ấy cũng không có ý định tiếp tục tranh cãi với Mục Tử Nguyệt, ra ngoài tìm nhân viên khách sạn giúp phơi quần áo, tránh bị cảm lạnh.

Sau lưng cô ấy, sau khi Mục Tử Nguyệt bị tát thì che mặt lại, oán hận nhìn chằm chằm cô ấy.

Lúc biết thân phận của Tần Diểu, cô ta cũng không có ý định tiếp tục chống lại cô ấy. Nhưng ai bảo Tần Diểu lại không thuận theo cô ta? Nếu cô ta không nắm được điểm yếu của Tần Diểu, cùng thái độ Tần Diểu chèn ép cô ta như thế này, cả đời cô ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng tiến vào giới giải trí!

Trong toilet chỉ còn lại một mình cô ta, ánh đèn nhấp nháy lúc sáng lúc tối.

Cô ta vốn định quay người rời đi nhưng lại vì uống quá nhiều nước nên quyết định đi vệ sinh.

Đèn gần cửa bị hỏng, nhà vệ sinh nhìn có vẻ kỳ quái. May mắn thay, đèn bên trong vẫn tốt, cô ta đẩy từng cái một ra, sau đó lại cảm thấy ghê tởm nên lùi ra ngoài, đi thẳng đến nhà vệ sinh trong cùng dựa vào tường.

Ngồi xổm xuống được một lúc, một bàn tay từ căn phòng bên trái vươn ra, giọng một cô gái vang lên: "Có thể cho tôi mượn chút khăn giấy được không?"

Giọng nói này nghe quen quen, có lẽ cũng là thí sinh của Thiếu Nữ Con Đường Hoa. Nói không chừng còn thành công ra mắt.

Mục Tử Nguyệt có hơi mất kiên nhẫn: “Hết giấy rồi.”

"Ồ được thôi."

Bàn tay kia rút lại.

Sau khi Mục Tử Nguyệt xả toilet đi ra ngoài, nhìn về phía bên trái bức tường, một trận ớn lạnh chạy thẳng từ sống lưng lêи đỉиɦ đầu.

Không có nhà vệ sinh nào ở bên trái cả!

Vậy bàn tay vừa nãy...

Mặt kính của nhà vệ sinh phản chiếu mờ nhạt một dáng người mảnh khảnh.

Mục Tử Nguyệt kinh hãi quay đầu, lại phát hiện chẳng có ai cả!

Cô ta sợ hãi chạy về phía cửa. Tuy nhiên, khi đi ngang qua tấm gương trên bồn rửa, cô ta thoáng thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện phía sau mình.

Lúc này, cô ta cảm giác như toàn thân bị điện giật, đông cứng tại chỗ.

Cô ta không dám quay lại nhìn vào gương mà chạy về phía cửa toilet.

Nhưng lúc này, đôi chân của cô như bị rót đầy chì, không thể tiến về phía trước, mềm đến mức không còn sức lực.

Cô ta cảm thấy những đầu ngón tay lạnh buốt lướt qua sau gáy, nắm lấy chiếc vòng ngọc trai trên cổ rồi kéo nó ra từng chút một.

Chặt đến mức cô ta không thể thở được!

Nước mắt tuôn rơi!

Mục Tử Nguyệt kinh hãi quay đầu lại từng chút một, đối mặt với khuôn mặt tái nhợt và nụ cười tà ác.

"A a a!"

Chiếc vòng cổ đứt ra, những viên ngọc trai trắng như tuyết rơi vãi trên mặt đất.



Tần Diểu được người phục vụ đưa vào phòng, dùng máy sấy tóc sấy khô quần áo.

Gió nóng thổi tung quần áo ướt, tỏa ra từng đợt mùi hương nồng nặc kỳ lạ.

Tần Diểu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó nằm trên giường ngủ thϊếp đi.

Cửa phòng khách sạn mở ra, phó đạo diễn của Thiếu Nữ Con Đường Hoa Hồ Khang bước vào, ông ta dựng máy ảnh hướng về phía giường, sau đó đi về phía Tần Diểu đang nằm trên giường.

Hồ Khang nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, nuốt nước bọt.

Người này khác với những người rẻ tiền như Mục Tử Nguyệt. Cô ấy là thiên kim tiểu thư hàng thật giá thật đó.

Nếu có thể khiến cô ấy mang thai đứa con của ông ta, nói không chừng ông ta còn có thể làm rể một gia tộc giàu có, hoặc có thể dùng video để khống chế vị đại tiểu thư này, chẳng phải tương đương với việc có một kho bạc sao...Nếu như không phải Mục Tử Nguyệt khuyến khích, ông ta cũng không dám to gan như vậy.

Những cô gái gia tộc giàu có đó quan tâm nhất là danh tiếng của họ, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn họ sẽ không công khai, nói không chừng Tần Diểu cũng không dám nói cho người nhà cô ấy biết.

Hồ Khang chuẩn bị tinh thần, tưởng tượng mình một bước sẽ lên tiên, sau đó chậm rãi đưa tay chạm vào mặt cô gái.

Tần Diểu đang nằm sấp ngủ, khuôn mặt bị mái tóc dài che khuất.

Hồ Khang nghĩ đến khuôn mặt kia liền động tâm, vuốt mái tóc dài của cô ấy ra.

Nhưng, khuôn mặt đó lại tự mình quay lại, khuôn mặt này, khuôn mặt này căn bản không phải của Tần Diểu mà là...

"A a a!"