Bỗng nhiên liên lạc với nhà họ Tô, nói giờ sinh của Tô Như Như và Cố Tuyến rất hợp, hỏi xem Tô Như Như đã có hôn ước chưa, nếu chưa thì có thể để Cố Tuyến đến, hai đứa tiếp xúc xem sao.
Nhà họ Tô nghe xong mừng rỡ không thôi, dĩ nhiên không có ý kiến gì, liên tục đồng ý.
Nhà họ Cố chọn thời gian tổ chức tiệc đón con của nhà họ Tô làm ngày gặp mặt, lúc này đến, vừa khéo để cả hai tiếp xúc, lại không bị đột ngột.
Nhà họ Tô vì sự xuất hiện của Cố Tuyến hôm nay đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Khác hẳn với sự nhiệt tình của nhà họ Tô, Cố Tuyến lại tỏ ra hờ hững.
Anh từ nhỏ đã có tình huống đặc biệt, phải cưới một người có bát tự đặc biệt, hoàn toàn phù hợp với mình thì mới có thể sống như người bình thường.
Hôn nhân đối với anh chỉ là một nhiệm vụ, cưới ai cũng vậy.
Đã vậy, con gái nhà họ Tô vừa tìm lại được phù hợp, gia đình bảo cưới thì anh cưới, chỉ là nhiệm vụ, không cần phải để tâm.
Ban đầu nghĩ buổi tiệc hôm nay sẽ buồn chán như dự đoán, không ngờ cô con gái nuôi đột nhiên xuất hiện, Tô Thanh Thanh lại có chút thú vị.
Bị nhà họ Tô xúc phạm, mỉa mai như vậy, cô vẫn không hề khuất phục, ánh mắt đầy vẻ thờ ơ, nhìn nhà họ Tô như nhìn một lũ ngốc.
Còn những lời cô nói cuối cùng, ánh mắt hơi ngạc nhiên khi rời đi nhìn anh, lại khiến anh bị cô khơi gợi sự tò mò.
Tô Như Như xách váy công chúa của mình bước đến trước mặt Cố Tuyến, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên nói: “Cố tổng, thật xin lỗi, vừa rồi để anh thấy trò cười, cái đó...”
Cô ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Cố Tuyến lại dứt khoát ngắt lời cô: “Không sao, hôm nay tôi đến đây chỉ để gặp mặt cô. Bây giờ chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi xin phép đi đây.”
Nói xong, Cố Tuyến lịch sự gật đầu, uống hết ly cocktail còn lại trong tay, rồi sải bước dài ra khỏi cửa.
“Cố tổng, Cố tổng?” Tô Như Như ở phía sau gọi vài tiếng, muốn đuổi theo nhưng lại cầm váy, trước mặt nhiều người như vậy đuổi theo thì không hay, chỉ có thể đứng lại.
Ba mẹ Tô cũng không ngờ Cố Tuyến nói đi là đi, há hốc miệng, không biết làm sao để giữ chân anh lại.
“Chuyện này là sao, sao Cố tổng đột nhiên rơi đi vậy?” Ba Tô nhíu mày hỏi.
Tô Như Như lắc đầu, vẻ mặt tủi thân và u ám: “Không biết, hình như lúc vào Cố tổng nghe thấy chị chửi rủa nhà chúng ta, rồi đột nhiên nói muốn đi...”
Mẹ Tô nghiến răng giận dữ: “Chắc chắn là Tô Thanh Thanh đến quấy rối, làm ảnh hưởng đến cái nhìn của Cố tổng về nhà chúng ta, tất cả đều do con Tô Thanh Thanh đó!”
Tô Như Như dù còn trẻ nhưng không giữ được bình tĩnh.
Cô ta có chút lo lắng, hạ giọng hỏi: “Giờ phải làm sao, Cố tổng không vì chuyện này mà có ý kiến gì với chúng ta chứ? Chuyện này tốt nhất nên định đoạt nhanh chóng, dù sao giờ sinh thần họ chọn cũng không thực sự là của con, nhà họ Cố mạnh như vậy, nếu họ phát hiện ra đó là của Tô Thanh Thanh thì...”
Mặc dù chuyện năm đó họ che giấu rất tốt, nhưng nếu thật sự muốn điều tra thì không khó.
Chỉ cần có ý định, nghĩ đến chuyện này, điều tra một chút là ra ngay.
Ba Tô dung ánh mắt ngăn cô ta nói tiếp: “Đây không phải nơi để nói những chuyện như vậy, đừng nghĩ nhiều, không sao đâu, nếu giờ con loạn lên thì thật sự khiến Tô Thanh Thanh đắc ý. Cố tổng vốn là người lạnh lùng, anh ta không nói gì quá đáng thì không sao. Đừng lo, ba với ông Cố tổng có liên hệ, tìm thời gian khác, lại giúp con hẹn gặp anh ta, lúc đó con thể hiện tốt hơn là được.”
“Ưm Ưʍ.” Tô Như Như liên tục gật đầu, cuối cùng mới yên tâm.
Người nhà họ Tô lại tươi cười tiếp đón khách khứa, ba Tô liên tục cười trừ: “Thanh quản giáo không nghiêm, để mọi người thấy trò cười, nuôi con gái nuôi bao nhiêu năm, rốt cuộc không bằng con ruột dễ dạy, thất lễ, thất lễ.”
Buổi tiệc thân mật tiếp tục náo nhiệt.
Tô Thanh Thanh rời khỏi nhà họ Tô, định tìm chỗ không người, niệm một thần chú, di chuyển tức thì về nhà.
Cô vừa phát hiện ra điều kinh ngạc ở nhà họ Tô.