Chương 99: Lão thái thái rắp tâm, Duệ Ca Nhi gặp nguy

Mộc Uyển Hề say rượu bị Tần thế tử đưa về tướng phủ. Mộc Thừa Tướng sau khi biết chuyện cũng không nói gì, nhưng lão phu nhân lại không vui nhíu mày. Bà ta luôn cảm thấy cháu gái này càng ngày càng không nghe lời, ra ngoài xã giao vậy mà đều không mang theo muội muội của mình. Nếu là muội muội có thể gả vào một gia đình trong sạch, tương lai cũng có thể giúp đỡ lấy nàng!

“Từ ma ma, ngươi nói Uyển Hề nha đầu này, tính tình có phải hay không càng phát trái.” Lão phu nhân âm trầm hỏi. Tôn nữ ưu tú là chuyện tốt, nhưng mà cháu gái này nhất định phải là người nghe lời mới được, bằng không, lại ưu tú, tướng phủ cũng không cần.

Từ ma ma ngẩn người, lập tức minh bạch, trong khoảng thời gian này lão phu nhân tính tình càng táo bạo, chỉ hơi không bằng ý, đã cảm thấy có lỗi với bà ta, chắc là đại tiểu thư gần nhất có việc làm nhường lão phu nhân cảm thấy không như ý.

“Lão phu nhân, Đại tiểu thư tính tình vẫn luôn là dạng này, nô tỳ nhìn cũng không có cái gì thay đổi, nếu là nói thật có cái gì thay đổi, hẳn là biến... Khả ái giao tế, thích kết giao bằng hữu hơn.” Từ ma ma thận trọng lựa lời, sợ mình nói sai, trêu chọc phải lão phu nhân không vui.

“Gần nhất thật là không có một chút việc như ý nào, duy nhất cháu đích tôn đáng lẽ nên ôm đến cho ta dưỡng, có thể Tần Nguyệt Nhã nữ nhân kia nói cái gì cũng không chịu, cần phải muốn chính mình mang, chẳng lẽ là nàng cho là, cháu đích tôn chỉ có nàng mới sinh ra được sao?” Lão phu nhân rất là bất mãn quát.

“Lão phu nhân bớt giận, đại phu nói, ngài không nên tức giận.” Từ ma ma nhanh nói, “Phu nhân nói chung cũng là lo lắng lão phu nhân thân thể, mang hài tử bản thân liền là một kiện rất hao tâm tốn sức sự tình, lão phu nhân cơ thể không tốt, nếu là bởi vì hài tử mệt mỏi lão phu nhân, vậy coi như là tội lỗi lớn.”

“Nhưng ta muốn ôm lấy cháu đích tôn, chẳng lẽ còn muốn một ngày tới tới lui lui chạy tới bên trong phòng nàng ấy sao!” Lão phu nhân cực kỳ khó chịu vỗ bàn, bà ta luôn cảm giác mình quyền uy bị người khiêu chiến, “Không được, hôm nay ta nhất định phải đi đem cháu đích tôn ôm tới!”

Từ ma ma cả kinh, lão phu nhân đã chống gậy côn đi ra ngoài cửa, còn gọi lên không ít người, cái này rõ ràng là muốn cùng phu nhân cướp hài tử! Mặc dù bây giờ trong tướng phủ hoàn toàn yên tĩnh, nhưng mà Từ ma ma biết, toàn bộ tướng phủ, bây giờ người nắm quyền hành chính là vị đại tiểu thư kia! Lão phu nhân nếu là cùng đại tiểu thư chống đối, chỉ sợ sẽ thua thiệt lớn!

Lão phu nhân mang theo một đám người khí thế hùng hổ chạy đến chủ viện, không nói lời nào liền muốn đem hài tử ôm đi, Mộc phu nhân tự nhiên là không đồng ý, thế là người của hai viện liền ồn ào cãi vã. Cuối cùng lão phu nhân dùng hiếu đạo ra đè nén Mộc phu nhân, thậm chí còn gọi người đánh Mộc phu nhân một bàn tay!

Mộc phu nhân từ nhỏ đến lớn, chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy, mặc dù Mộc Thừa Tướng phụ bạc nàng, nhưng mà cũng chưa từng làm nhục qua nàng, bây giờ lão thái thái này vậy mà mang người tới viện tử của nàng cướp hài tử của nàng, còn động thủ đánh nàng!

Mộc phu nhân ngây ngẩn cả người, quên cả phản ứng. Chữ hiếu đè nặng, dù cho Mộc phu nhân trong lòng cực kỳ không cam lòng, cũng không cách nào giống lão phu nhân khóc lóc om sòm. Nàng là thế gia chi nữ, phải nghe theo tam tòng tứ đức, nữ giới nữ tắc, nhưng lại không muốn cùng con trai của mình phân ly, trong lúc nhất thời lâm vào hai cái khó xử này. Huống chi, nàng không cho rằng lão phu nhân sẽ thật lòng đối tốt với Duệ Ca Nhi, cho nên mới không chịu giao Duệ Ca Nhi cho bà ta nuôi dưỡng.

“Duệ Ca Nhi......” Mộc phu nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn lão phu nhân đem hài tử ôm đi.

Từ trong tay Mộc phu nhân cướp đi đứa bé, lão phu nhân giống như đánh thắng trận trở về, ngẩng đầu ưỡn ngực, mang người mênh mông cuồn cuộn trở về Thượng viện.

Hạ nhân đem tình huống bẩm báo cho Mộc Thừa Tướng, Mộc Thừa Tướng nghe xong, ngẩn người, hỏi: “Đại tiểu thư có phản ứng gì không?”

“Đại tiểu thư nhận lời mời của Bình Giác hầu gia, đi Khanh Trúc hiên tụ hội, uống say, bây giờ còn chưa có tỉnh.” Quách Bình như thực bẩm báo, bây giờ tướng phủ rất nhiều quyền lợi nắm trong tay đại tiểu thư, lão phu nhân như vậy đối đãi phu nhân, chỉ sợ đại tiểu thư sẽ không bỏ qua.

Mộc Thừa Tướng suy nghĩ một lúc, lập tức nói: “Không rảnh để ý, mẫu thân đem hài tử ôm qua, đó là bà ấy thương hài tử, ngươi đi nói cho phu nhân một tiếng, để cho nàng đừng hồ nháo.”

Quách Bình kinh ngạc liếc mắt nhìn Mộc Thừa Tướng, lập tức cúi đầu đáp: “Là, tướng gia.”

Mộc phu nhân chờ mãi, mong Mộc Thừa Tướng sẽ đứng về phía mình, kết quả chỉ nhận được một câu “Đừng hồ nháo”. Nàng tức đến phát điên, dọa Tiểu Tư - người truyền lời - hốt hoảng bỏ chạy.

“Phu nhân, phu nhân, ngươi đừng dọa nô tỳ.”

“Nhũ mẫu, ta hận, ta hận ta sao lại ngây thơ như vậy!” Mộc phu nhân tựa vào lòng Lâm ma ma, vừa khóc vừa cười, “Ta vẫn cho là hắn đối với ta còn chút tình cảm, mặc dù hắn sủng ái tiểu thϊếp, nhưng ta nghĩ là ta có lỗi với hắn trước, những năm gần đây, ta liều mình chuộc lỗi với hắn, Duệ Ca Nhi là con của hắn, lão phu nhân đem hài tử cướp đi, hắn không những không bênh vực ta, lại còn để cho ta đừng hồ nháo, nhũ mẫu, ta hận!”

“Phu nhân, phu nhân, ngài trước tiên đừng khóc, chúng ta đi tìm đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định sẽ có biện pháp!” Lâm ma ma cũng gấp, bà ấy xem Tần Nguyệt Nhã lớn lên, chưa từng thấy Tần Nguyệt Nhã khóc đến thương tâm như vậy, coi như trước đây biết được Mộc Thừa Tướng phụ bạc nàng, cũng chưa từng bi thương như thế.

“Hề nhi, đúng rồi, đi tìm Hề nhi.” Mộc phu nhân lau nước mắt, muốn đi tìm Mộc Uyển Hề.

Bên cạnh, bà tử ngăn cản nàng: “Phu nhân, náo loạn như vậy, theo lý, đại tiểu thư đã sớm nên đến, thế nhưng là đại tiểu thư đến bây giờ cũng không có lộ diện, có thể thấy được đại tiểu thư bị chuyện gì đó ngăn cản.”

“Phu nhân, ngài đừng vội.”

“Phu nhân.” Chỉ Vi vội vã chạy vào, “Phu nhân, nô tỳ vừa mới nghe nói, đại tiểu thư ra ngoài tụ hội, uống say, hiện tại còn chưa có tỉnh.”

“Cái gì?” Mộc phu nhân ngã ngồi trở lại trong ghế, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, Hề nhi không thể uống rượu, nàng ấy chỉ cần dính một chút rượu, cần phải đến ngày hôm sau mới có thể tỉnh!”

“Phu nhân, đừng gấp, một buổi tối, sẽ không có chuyện gì đâu!” Lâm ma ma an ủi Mộc phu nhân, “Lão phu nhân chính là muốn đem hài tử mang qua bên cạnh chăm sóc một thời gian, đó là cháu đích tôn, lão phu nhân sẽ không làm tổn thương tiểu thiếu gia đâu.”

Mộc phu nhân lau nước mắt: “Chỉ mong là vậy, sáng mai, sáng mai ta liền đi đem con trai lấy trở về.”

Mộc Uyển Hề say rượu, căn bản không biết tướng phủ bởi vì nàng say rượu, đang lặng lẽ xảy ra biến động. Lăng Dập Thần nửa đêm, chạy tới xem Mộc Uyển Hề, thấy nàng ngủ không yên ổn, không khỏi thở dài, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu, nhưng lại giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, thật sự làm người ta hoài nghi tinh minh quá mức.

“Cũng chỉ có lúc ngủ mới có chút đáng yêu.” Lăng Dập Thần sờ sờ chóp mũi Mộc Uyển Hề.

Mộc Uyển Hề khó chịu nhíu mày, vươn tay ôm lấy cánh tay Lăng Dập Thần, gối lên cánh tay hắn tiếp tục ngủ, lông mày cũng dần dần giãn ra.

Thấy một màn này, tâm tình Lăng Dập Thần trở nên rất tốt, khóe miệng hơi hơi cong lên: "Cuối cùng ngươi cũng có chút lương tâm, xem như đáng giá ta đối tốt với ngươi như vậy."

Ninh Thanh nhìn chủ tử nhà mình cười ngây ngô, quả thực là không đành lòng nhìn thẳng, Vương gia uy vũ của bọn họ sao lại biến thành kẻ ngốc thế này!

Ám Ngũ nhìn Lăng Dập Thần cười ngây ngô, lắc vai lão đại nhà mình: “Lão đại, lão đại, vương gia có phải là bị bệnh hay không?”

Ninh Thanh liếc nhìn Lăng Dập Thần, chậm rãi mở miệng: “Vương gia không phải bị bệnh, mà là trúng độc!”

“Cái gì, trúng độc? Trúng độc gì, ai hạ?” Ám Ngũ khẩn trương hỏi.

“Trúng một loại độc gọi là Mộc Uyển Hề!” Ninh Thanh hung hăng trừng Ám Ngũ, “Ngươi tốt nhất bảo vệ cô nương kia thật tốt, ngươi mà chết, Mộc tiểu thư cũng đừng hòng sống, nếu không, ngươi liền chờ vương gia xử lý đi!"

Ám Ngũ vội vàng che miệng, trong đầu thoáng qua cái gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, huống chi, lúc này, nếu ai dám quấy rầy vương gia cùng Mộc tiểu thư ở chung, hắn dám đánh cược, vương gia nhất định sẽ xử lý kẻ đó!

Mộc Uyển Hề ngủ rất an ổn, Mộc phu nhân lại trằn trọc suốt đêm, lão phu nhân thì rất đắc ý, sau khi mang đứa bé về, liền đặt ở thiên phòng, mặc kệ hài tử đói bụng, tè dầm, khóc lóc, lão phu nhân cũng mặc kệ, cũng không cho người khác quản.

“Lão phu nhân, tiểu thiếu gia đang khóc.” Từ ma ma không đành lòng nhắc nhở.

“Để nó khóc đi, Tần Nguyệt Nhã nữ nhân kia thật đúng là cho là ta không dám làm gì nàng ta, đứa nhỏ này muốn ta thích mới là Mộc gia bảo bối, ta nếu là không thích, vậy thì cái gì cũng không phải!” Lão phu nhân âm trầm nói, “Nàng ta muốn đấu với ta, còn non lắm!”

Từ ma ma im lặng, lão phu nhân làm như vậy, là tự ép mình vào đường chết, dù sao, tiểu thiếu gia là con trai độc nhất của tướng gia, nếu có chuyện bất trắc, mà lại là trong tay lão phu nhân, như vậy, lão phu nhân cùng tướng gia, mẫu tử tình thâm chỉ sợ cũng đến đây là kết thúc.

Hơn nữa, chọc giận đại tiểu thư, chuyện này sẽ không xong. Đại tiểu thư hiện tại còn đối với lão phu nhân dịu dàng ngoan ngoãn, đó là bởi vì lão phu nhân chưa đυ.ng đến giới hạn cuối cùng của nàng. Nếu tiểu thiếu gia xảy ra chuyện, đại tiểu thư tất nhiên sẽ ra tay với lão phu nhân, giống như đối phó Tô di nương!

Từ ma ma muốn khuyên nhủ lão phu nhân, thế nhưng là lão phu nhân căn bản không nghe, cứ như vậy đem hài tử ném ở thiên phòng, không ai quản, cũng không ai chăm sóc. Trời đông giá rét, sáng sớm hôm sau, tỳ nữ phát hiện hài tử môi tím tái, muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Lão phu nhân lúc này mới gấp: “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy, sao chỉ một đêm mà đã thành ra thế này?”

“Lão phu nhân, ngài không cho chúng ta quản......”

“Hỗn trướng, người tới, đem nha đầu này mang xuống đánh chết, chính mình không có chăm sóc tốt tiểu thiếu gia, lại còn dám vu oan ta!” Lão phu nhân giận dữ quát, cho dù là bà ta làm, cũng không thể thừa nhận, chuyện này nhất định phải tìm người gánh tội thay!

Mộc Uyển Hề tỉnh dậy, đầu có chút đau, Chỉ Vi liền vọt vào: “Đại tiểu thư, ngài cuối cùng cũng tỉnh, đã xảy ra chuyện, lão phu nhân tối hôm qua đem tiểu thiếu gia từ chỗ phu nhân cướp đi, bây giờ đã qua cả đêm.”

Mộc Uyển Hề đang uống canh giải rượu, bát canh trong nháy mắt rơi xuống đất: “Đã cả đêm!”

“Là, đã cả đêm!”

Phương Quan thần sắc hốt hoảng đi vào, ghé tai Mộc Uyển Hề nói nhỏ, Mộc Uyển Hề sắc mặt trắng bệch, đẩy Phương Quan ra: “Thu nhi, Đông nhi, theo ta đến Thượng viện!”

“Là, tiểu thư.”

“Thanh Trúc, đi tiền viện mời phụ thân đến Thượng viện.”

“Rõ, tiểu thư.”

“Phương Quan, bảo vệ tốt Cẩn Lan Uyển.” Mộc Uyển Hề quay đầu nhìn Phương Quan, lập tức mang người nhanh chóng hướng Thượng viện đi. Xem ra nàng chung quy là quá mềm lòng, cho nên lão phu nhân mới có thể gan lớn như vậy, nếu Duệ Ca Nhi có chuyện bất trắc, nàng nhất định sẽ làm cho bà ta sống không bằng chết!