“Chủ tử, chủ tử, không xong, không xong!” Một ám vệ lỗ mãng xông vào thư phòng của Lăng Dập Thần. Ninh Thanh đứng bên cạnh lấy tay vỗ trán, thật không muốn thừa nhận gia hỏa này là do hắn một tay bồi dưỡng ra, thật sự là quá mất mặt!
Tên ám vệ kia rõ ràng cũng phát hiện ánh mắt quỷ dị của chủ tử nhà mình và lão đại, trừng mắt nhìn: “Chủ tử, đã xảy ra chuyện.”
“Nói.” Lăng Dập Thần mặt không đổi sắc, cầm một chi bút lông sói, tiếp tục phê duyệt công văn.
“Mộc tiểu thư nàng......”
Lăng Dập Thần trong tay bút lông sói lần nữa bị đâm gãy, ngẩng đầu nguy hiểm nhìn về phía tên ám vệ, ngữ khí mang theo sự vội vàng mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra: “Mộc Uyển Hề đã xảy ra chuyện?”
“Không phải, không phải.” Tên ám vệ nhanh chóng lắc đầu, Mộc Uyển Hề hiện tại chưa xảy ra việc gì, bất quá cũng sắp rồi, chủ tử sau khi biết, nhất định sẽ gϊếŧ nàng, chờ một lúc đi đào hố, không biết đào sâu bao nhiêu là đủ đây.
Lăng Dập Thần tức giận trừng mắt liếc tên ám vệ, đổi một chi bút lông sói tiếp tục phê duyệt công văn: “Nói đi, chuyện gì.”
“Mộc tiểu thư cứu được một người.” Tên ám vệ nghĩ đến Liễu Tưởng, rất là uyển chuyển mở miệng.
Lăng Dập Thần cũng không ngẩng đầu lên: “Cứu được thì cứu được thôi.”
“Là người mà hoàng thành thị vệ đang toàn thành tập nã.” Tên ám vệ tiếp tục.
“Nàng lòng can đảm ngược lại là lớn.” Lăng Dập Thần vẫn là giọng điệu thờ ơ, không phải chỉ là cứu được người mà hoàng thượng muốn tìm sao, không có việc gì, có việc hắn cũng có thể ôm lấy.
“Có thể người kia là một nam nhân!” Tên ám vệ thấy chủ tử nhà mình vẫn bình tĩnh, có chút không chắc chắn, chẳng lẽ suy đoán của hắn sai rồi? Chủ tử cũng không thích Mộc đại tiểu thư sao?
Lăng Dập Thần tay dừng lại, cứu được một nam nhân thì cứu được một nam nhân thôi, cũng không có gì to tát, hắn cũng không thể ngăn cản nàng cứu người.
“Gia, ngài không thèm để ý?” Tên ám vệ nháy mắt nhìn Lăng Dập Thần, “Mộc tiểu thư đem người mang về phòng của nàng, ta lúc rời đi người nọ vẫn chưa ra!”
Xoạt xoạt! Lăng Dập Thần trong tay bút lông sói trực tiếp vạch nát công văn, đâm vào bàn gỗ tử đàn, dọa đến Ninh Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán, hận hận trừng mắt liếc tên ám vệ đang bày ra vẻ mặt vô tội kia, ngươi cái tên đáng chết này, có thể hay không một lần nói hết lời? Không biết ngươi như vậy rất giày vò người khác sao?
“Mộc Uyển Hề mang theo cái nam nhân đó trở về!” Lăng Dập Thần thanh âm rất ôn nhu, nhưng tên ám vệ lại nghe ra sát khí, quả nhiên, hay là phải đi đào hố!
“Đúng vậy, nàng mang theo một nam nhân trở về, giấu ở phòng của nàng.” Tên ám vệ gật đầu lia lịa.
Một trận gió thoảng qua, Lăng Dập Thần ngồi ở bàn đã không thấy bóng dáng. Ninh Thanh hung hăng thưởng cho tên ám vệ một cái tát: “Ngươi quả thực là ngu ngốc hết thuốc chữa!”
Tên ám vệ ủy khuất nhìn lão đại nhà mình đang đuổi theo ra ngoài, thế nào, hắn làm gì sai sao? Chẳng lẽ lão đại ý là, hắn nên sớm đào xong cái hố, sau đó đem đôi cẩu nam nữ kia cùng chôn sống rồi mới trở về bẩm báo sao?
Tại Cận Lan Uyển, đèn đuốc sáng trưng, Lãnh Du Phi bị thương rất nặng, mặc dù Mộc Uyển Hề thuốc trị thương rất tốt, nhưng hắn mất máu quá nhiều, cả người lộ ra vẻ suy yếu: “Đa tạ, tại hạ Lãnh Du Phi.”
“Không cần cám ơn, ta cứu ngươi, ngươi thay ta làm việc, ai cũng không nợ ai, cho nên không cần phải nói tạ.” Mộc Uyển Hề thản nhiên.
Lãnh Du Phi nhếch khóe miệng: “Vô tình nha đầu!”
“Ta gọi Mộc Uyển Hề, đã cập kê, không phải nha đầu, ngươi có thể gọi ta tên.” Mộc Uyển Hề liếc Lãnh Du Phi, tiếp tục uống trà.
Lãnh Du Phi huýt sáo một cái: “Được rồi, tiểu mỹ nhân, nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?”
“Gϊếŧ người phóng hỏa, đổ tội hãm hại, đánh lén ám sát.”
Lãnh Du Phi giật giật khóe miệng: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đang mở trò đùa sao?”
Mộc Uyển Hề lạnh lùng nhìn Lãnh Du Phi: “Ngươi xem ta giống như là đang đùa giỡn sao?”
“Giống!” Lãnh Du Phi không chút do dự, “Nhất là khi ngươi liếc mắt kia, rõ ràng là nói, ta đang chơi ngươi.”
Mộc Uyển Hề khóe miệng nở một nụ cười mị hoặc: “Ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải là đùa ngươi chơi, mà là nói thật, mục đích ta cứu ngươi, chính là bởi vì ngươi thích hợp làm chuyện gϊếŧ người phóng hỏa, đổ tội hãm hại, không phải vậy ngươi cho rằng ta rảnh rỗi, đi cứu một kẻ bị hoàng đế truy nã sao?”
Lãnh Du Phi run rẩy khóe miệng, tiểu nha đầu này chân thực là rất chán ghét, nhìn rõ ràng nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy, nhưng nói chuyện lại bá đạo như Đại Nhân vậy, nhìn thôi đã muốn bóp mặt của nàng!
Lãnh Du Phi nghĩ như vậy, cũng làm như vậy. Mộc Uyển Hề không ngờ Lãnh Du Phi lại dám làm như vậy, cả người sững sờ. Lãnh Du Phi còn chưa chịu dừng lại, tiếp tục bóp bóp: “Tuổi còn trẻ, trang điểm như một tiểu lão bà, không tốt, không tốt.”
“Lãnh Du Phi!” Mộc Uyển Hề cắn răng nghiến lợi phun ra tên của hắn, còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị đẩy ra, Lăng Dập Thần bước vào, nhìn thấy hai người đang thân mật đùa giỡn, tên nam nhân kia lại dám bóp mặt Mộc Uyển Hề!
Lăng Dập Thần nắm chặt tay áo, tiếng kẽo kẹt vang lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Du Phi, hận không thể đem bàn tay đang chạm vào Mộc Uyển Hề kia chặt đứt!
“Thụy Vương điện hạ, ngài sao lại xuất hiện ở đây?” Mộc Uyển Hề gỡ tay Lãnh Du Phi ra, nghi hoặc nhìn Lăng Dập Thần, không rõ đêm hôm khuya khoắt, hắn sao lại xuất hiện trong viện, trong phòng của nàng!
“Như thế nào, bản vương không thể tới?” Lăng Dập Thần trực tiếp ngồi xuống đối diện Mộc Uyển Hề, ánh mắt từ đầu tới đuôi cũng không dời khỏi Lãnh Du Phi, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao, Lãnh Du Phi cảm thấy mình chắc chắn đã bị đâm thành cái sàng. Vị Thụy Vương điện hạ này có chút kỳ quái, vừa đến đã dùng ánh mắt hận không thể gϊếŧ chết hắn để nhìn hắn, là có ý gì?
“Mộc Uyển Hề, ta mệt mỏi, muốn ngủ.” Nói xong Lãnh Du Phi liền hướng giường Mộc Uyển Hề đi đến.
“Ta không ngại để ngươi ngủ ở đây đến chết!” Lăng Dập Thần lạnh lùng lên tiếng, nếu như lúc trước chỉ là dùng ánh mắt lăng trì Lãnh Du Phi, bây giờ hắn không chút nào che giấu sát ý.
Mộc Uyển Hề lạnh lùng nhìn Lãnh Du Phi, gia hỏa này nếu dám ngủ trên giường nàng, nàng nhất định cho hắn biết, giường của nàng sẽ lấy mạng hắn!
“Này, phòng của ta ở đâu, ta hiện tại bị thương nặng, không có chỗ để đi.” Lãnh Du Phi luôn là người thức thời, hắn dám đánh cược, nếu như nằm lên giường Mộc Uyển Hề, hai người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Đông nhi.”
“Tiểu thư.”
“Dẫn hắn đi phòng của hắn.” Mộc Uyển Hề bình tĩnh phân phó, mặc dù nàng rất muốn đuổi Thụy Vương đi, nhưng nàng biết mình không có bản lĩnh đó.
Tên ám vệ kia ở bên ngoài ma quyền sát chưởng, gia muốn ra tay, nhanh chóng đào hố, chôn ngay tại chỗ, dám cho gia mang nón xanh, gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đào sâu một chút, đợi chút nữa chôn luôn cả tên gian phu kia!
Ninh Thanh nhìn tên ám vệ đang vui vẻ đào hố, lần nữa che mặt, gia hỏa này tuyệt đối không phải do hắn dạy dỗ, hắn làm sao có thể dạy dỗ ra thủ hạ ngu xuẩn như thế được! Chỉ biết đào hố! Sớm muộn gì cũng tự chôn mình!
Lãnh Du Phi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Mộc Uyển Hề rót cho mình một chén trà, ung dung uống: “Thụy Vương điện hạ, đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao?”
Lăng Dập Thần nhìn Mộc Uyển Hề, có chút thất bại, nàng không phải nên hoảng sợ sao? Dù sao bị hắn bắt gặp ở cùng một chỗ với nam nhân khác, nhưng Mộc Uyển Hề sẽ hoảng sợ sao? Tuyệt đối không!
“Hắn là ai?” Lăng Dập Thần lạnh lùng, nếu Mộc Uyển Hề dám nói người kia là nam nhân của nàng, hắn cam đoan sẽ diệt khẩu tên kia, vừa lúc ám vệ đã đào xong cái hố, có thể ngay tại chỗ chôn luôn.
“Người của ta.” Mộc Uyển Hề thản nhiên đáp lại ba chữ, “Thế nào, Thụy Vương điện hạ có ý kiến gì?”
“Ngươi đây là thái độ gì?” Lăng Dập Thần nhíu mày, nữ nhân này càng ngày càng to gan, nói chuyện với hắn càng ngày càng không khách khí, cứ tiếp tục như vậy, nàng chẳng phải sẽ không thèm nhìn hắn lấy một cái sao?
“Thụy Vương điện hạ, ngươi đêm hôm xông vào khuê phòng của ta, chẳng lẽ còn muốn ta ân cần nói: Gia, ngài đã tới, nô tỳ đợi ngài đã lâu sao?” Mộc Uyển Hề âm thanh êm tai, cố ý nói ôn nhu hơn, nghe vào khiến người khác cảm thấy như xương cốt đều mềm nhũn.
Rầm, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lăng Dập Thần không để ý, Mộc Uyển Hề cũng không quan tâm, hai người nhìn nhau, không ai nhường ai.
Lăng Dập Thần đáng chết lại cảm thấy, Mộc Uyển Hề nói câu đó, hắn đáng chết lại có chút chờ mong, chờ mong một ngày nào đó, Mộc Uyển Hề sẽ dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nói với hắn, chàng đã về rồi. Cảm giác này khiến hắn rất rung động.
Ninh Thanh từ trong hố đứng dậy, hung hăng đạp tên ám vệ kia một cái, để ngươi choáng váng đào hố lung tung, hại ta rơi xuống hố. Tên ám vệ ủy khuất, vốn dĩ hắn đào hố là để chôn gian phu, lão đại chính ngài tự rơi xuống, đâu liên quan đến ta.
Ninh Thanh chỉnh sửa lại quần áo, nghiêm trang chuẩn bị leo lên, vừa rồi Mộc Uyển Hề nói thật sự quá mức đánh sâu vào lòng người, làm hắn không cẩn thận ngã xuống hố. Hắn vừa leo được một nửa, liền nghe thấy chủ tử nhà mình nói.
“Rất tốt, lặp lại lần nữa.”
Rầm! Leo được một nửa, Ninh Thanh lại rơi xuống hố. Gia, ngài có cần phải giày vò người khác như vậy không? Lời nói mềm mại, ngọt ngào, mị hoặc như vậy, ngài thật tin là tốt sao?
Mộc Uyển Hề giật giật khóe miệng: “Vương gia, ngài nên đi rồi, ta muốn nghỉ ngơi!”
“Mộc Uyển Hề, ngươi muốn làm gì, chỉ cần cầu bản vương, bản vương sẽ có thể giúp ngươi.” Lăng Dập Thần ra vẻ bố thí, “Cầu bản vương đi.”
“Ngươi đi chết!” Mộc Uyển Hề cầm chén trà trên bàn ném về phía Lăng Dập Thần, “Ta Mộc Uyển Hề cầu gia gia cáo nãi nãi cũng sẽ không cầu ngươi, ngươi đừng có mơ!”
Lăng Dập Thần nghiêng đầu tránh được chén trà, tư thái vẫn cao ngạo: “Ngươi sẽ cầu bản vương.”
“Phải, ta sẽ cầu ngươi, ta cầu ngươi cút nhanh lên!” Mộc Uyển Hề tức giận quát.
“Mộc Uyển Hề, ngươi nhất định sẽ cầu bản vương!” Lăng Dập Thần đột nhiên đến gần, tại bên tai Mộc Uyển Hề nhẹ giọng nói, sau đó lại lui về phía sau, phá cửa sổ rời đi.
“Đi chết!”
“Nữ nhân này thật là phách lối, cũng dám gọi gia đi chết, ta nhất định phải chôn sống nàng!” Tên ám vệ tức giận vung nắm đấm, kết quả lại bị Ninh Thanh cho một cái tát, “Không có việc gì đừng lên tiếng, nếu là gia không vui, ai dám gọi gia đi chết? Trong đầu ngươi toàn là phân sao?”
Tên ám vệ xoa đầu, không rõ chính mình sai ở đâu. Chủ tử đều ngoan ngoãn chịu đựng, hắn cũng không thể tự ý chôn sống hai người kia, chỉ đành lấp cái hố lại. Gần đây sao cứ đào hố là lại vô dụng, trước kia cũng không phải như vậy a?