Chương 17

Mộc phu nhân ban đầu cũng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng định thần lại. Mặc dù không biết ai tặng món quà quý giá này, nhưng bộ trang sức này quả thật rất xứng với con gái mình. Bà cầm lấy chiếc trâm cài hoa sen hồng bằng lưu ly cài lên tóc Mộc Uyển Hề, lễ cập kê coi như hoàn thành.

“Chúc mừng Mộc tướng gia có con gái trưởng thành.” Mọi người đồng loạt chúc mừng, Mộc tướng gia cười rạng rỡ.

“Đa tạ, đa tạ, tướng phủ có chuẩn bị rượu nhạt, xin mời các vị đừng chê.”

“Đa tạ tướng gia.”

Tô di nương không bao giờ quên tạo dựng hình ảnh: “Đại tiểu thư nhà chúng ta vừa xinh đẹp, nữ công lại giỏi, hôm nay có làm một bức bình phong thêu để thể hiện tài năng, xin mời các phu nhân cùng chiêm ngưỡng.”

“Ồ, nữ công của đại tiểu thư rất tốt, vậy chúng ta phải mở mang tầm mắt rồi.” Một đám quý phu nhân đi theo Tô di nương, Tô di nương nhìn Mộc Uyển Hề và Mộc phu nhân bằng ánh mắt độc ác. Bây giờ cứ việc vui vẻ đi, chờ xem, các ngươi còn cười nổi không!

…..

Mộc Uyển Hề đứng trước bao nhiêu phu nhân tiểu thư, trình diễn bức tranh thêu muôn hoa đua nở rực rỡ của mình. Những con bướm trông như thật, giống như đang bay lượn giữa trăm hoa. Mọi người nhìn mà trầm trồ kinh ngạc, mỗi góc nhìn lại cho thấy một hình thái khác nhau của bướm, sống động đến lạ kỳ.

“Trời ạ, Mộc tiểu thư làm thế nào vậy? Thật là khéo léo, tinh xảo!” Có người không khỏi thốt lên tán thưởng, tay nghề như vậy, e rằng cả thiên hạ cũng khó tìm được người thứ hai!

“Thật thần kỳ, tại sao đổi góc nhìn lại thấy một khung cảnh khác? Bướm cứ như thật vậy!” Các vị quận vương phi, tiểu thư không ngớt lời khen ngợi. Bên ngoài đồn đại tiểu thư phủ thừa tướng là kẻ nhu nhược vô dụng, nay gặp mặt mới biết lời đồn đại thật tai hại. Mộc tiểu thư tài hoa hơn người, khiến ai nấy đều phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Nhìn mọi người bị bức thêu tinh xảo của Mộc Uyển Hề chinh phục, đáy mắt Tô di nương lóe lên tia lạnh lẽo: “Các vị thấy chỉ là một điểm sáng, trong này còn có huyền cơ khác.”

“Ý di nương là gì?” Mọi người nhìn về phía Tô di nương. Dù xem thường một di nương, nhưng bà ta là ái thϊếp của Mộc tướng gia, tự nhiên cũng phải nể mặt vài phần.

“Bức thêu của đại tiểu thư nhà ta, ngoài tay nghề tinh xảo, còn ẩn chứa đại huyền cơ!”

“A? Còn có huyền cơ sao?” Mọi người kinh ngạc nhìn Mộc Uyển Hề. Bức thêu nhiều mặt này đã khiến bọn họ phải trầm trồ, vậy còn có huyền cơ gì nữa?

“Người đâu, chuẩn bị đèn!”

Gia nhân nhanh chóng bưng vào đại sảnh mấy chục ngọn đèn dầu, đóng cửa phòng khách và cửa sổ lại. Đại sảnh chìm trong ánh sáng mờ ảo. Mộc Uyển Hề cầm bức thêu của mình, lần nữa trình diễn dưới ánh đèn. Bức thêu vốn đã sống động, dưới ánh đèn dầu lại càng rực rỡ muôn màu. Từng bông hoa như đang hé nở, những con bướm bay lượn, như sắp sửa thoát ra ngoài, thật sự là thần kỳ!

“Tuyệt diệu, thật là tuyệt diệu!”

Mộc phu nhân nhìn con gái, thấy con bé không hề kiêu căng, mỉm cười hài lòng. Không hổ danh là con gái của bà.

Tô di nương và Mộc Tuyết Nhu nhìn nhau, chuyện gì thế này? Sợi tơ kia bọn họ đã ngâm qua nước thuốc, nếu nhìn dưới ánh đèn dầu sẽ trở nên loang lổ, hủy hoại bức thêu. Vậy tại sao bức thêu không hề đổi màu? Lẽ nào đã xảy ra sai sót? Bọn họ tìm loại tơ này đâu phải để Mộc Uyển Hề thêm phần lộng lẫy!

“Di nương, chuyện gì vậy?” Mộc Tuyết Nhu lo lắng hỏi. Tại sao bức thêu không hề loang lổ? Chẳng lẽ phải để Mộc Uyển Hề tiếp tục đè đầu cưỡi cổ nàng ta? Không, nàng ta không cam tâm.

“Bình tĩnh một chút, xem chuyện gì đã xảy ra.” Tô di nương cũng hoang mang, không biết chuyện gì đã xảy ra. Theo lý mà nói, Mộc Uyển Hề dùng loại tơ của bọn họ thì nhất định sẽ có vấn đề. Tô di nương không biết, Mộc Uyển Hề đúng là đã dùng loại tơ đó, chỉ tiếc, số tơ đó đã bị người ta xử lý lại.

“Ta muốn xem.” Mộc Tuyết Nhu lao đến bên cạnh Mộc Uyển Hề, giật lấy bức thêu đang trình diễn, lật tới lật lui xem xét. Bức thêu vẫn rực rỡ muôn màu, không hề có vết loang lổ. Chuyện gì thế này? Nàng ta không tin! Gân xanh trên tay Mộc Tuyết Nhu nổi lên, hận không thể xé nát bức thêu này.

“Nhị muội muội, ngươi làm gì vậy?” Mộc Uyển Hề đột nhiên kêu lên, sau đó vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ. Không biết ai đã đánh đổ đèn, mấy chục ngọn đèn dầu đồng thời bốc cháy, cả đại sảnh chìm trong biển lửa!

“Trời ơi, cháy rồi, chạy mau!”

“Cháy rồi, cứu mạng!”

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai kêu lên, các phu nhân tiểu thư chen chúc nhau chạy về phía cửa, còn Mộc Uyển Hề đã sớm âm thầm lui ra một bên khi Mộc Tuyết Nhu giật lấy bức thêu, đưa Mộc phu nhân ra xa khỏi đám đèn. Khi lửa bùng lên, chỉ có một mình Mộc Tuyết Nhu đứng giữa biển lửa, nắm chặt bức thêu của Mộc Uyển Hề, vẻ mặt dữ tợn.

“Cháy rồi, cứu mạng, cứu mạng...”

Tiếng kêu cứu vang lên không dứt. Các phu nhân tiểu thư chen chúc hỗn loạn. Tô di nương chen chúc trong đám đông tìm kiếm con gái, còn Mộc Tuyết Nhu đang giãy giụa trong biển lửa.

“Di nương, cứu ta, cứu ta.” Mộc Tuyết Nhu giãy giụa trong biển lửa. Nàng ta vốn định thiêu chết Mộc Uyển Hề mẫu nữ, không ngờ lại thiêu trúng chính mình. Ngọn lửa bốc lên trên người, thiêu đốt đau đớn. Đặc biệt là hai tay, bức thêu tựa vào, trong chớp mắt đã thiêu rụi hai tay nàng ta, không cách nào ném đi.

“Nhu nhi, Nhu nhi, người đâu, mau cứu nhị tiểu thư!” Tiếng kêu thê lương của Tô di nương bị nhấn chìm trong tiếng kêu cứu hỗn loạn, không ai đáp lại.

Tô di nương cắn răng, lao vào biển lửa, kéo Mộc Tuyết Nhu ra ngoài. Lúc này, quần áo của Mộc Tuyết Nhu đã bị thiêu rách nát, lộ ra làn da trắng nõn. Khi bị Tô di nương kéo ra khỏi đại sảnh, bộ dạng xốc xếch của Mộc Tuyết Nhu lọt vào mắt mọi người.