Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Kim Đích Nữ Trở Về

Chương 100: Thánh thủ ra tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lão phu nhân, lão phu nhân, không xong, không xong, đại tiểu thư tới!” Tỳ nữ hốt hoảng chạy vào bẩm báo, giọng nói run rẩy.

“Vội cái gì, vội cái gì, bất quá là đại tiểu thư tới mà thôi, ngươi vội cái gì!” Lão phu nhân sắc mặt rất khó coi, bất kể là ai đều hiểu, lúc này Mộc Uyển Hề tại sao lại tới.

Bất quá, lão phu nhân cũng không tin tưởng Mộc Uyển Hề sẽ cùng nàng xé rách mặt mũi, dù sao Mộc Uyển Hề còn cần chỗ dựa là bà ta, trong tướng phủ có thể có một cái Tô di nương, cũng có thể có một cái Trần di nương, Trương di nương thay thế!

“Không phải, lão phu nhân, đại tiểu thư nàng......” Tỳ nữ ấp úng, chưa nói hết lời.

“Ta thế nào? Tôn nữ đến thăm tổ mẫu.” Chưa đợi tỳ nữ nói hết lời, Mộc Uyển Hề đã bước vào, sắc mặt tuy lạnh lùng nhưng vẫn giữ đúng lễ nghi, cho dù trong lòng đang nóng như lửa đốt, vẫn khiến người ta khó tìm ra điểm sai sót.

“Ngươi đây là tới thăm ta sao?” Lão phu nhân hừ lạnh.

“Tự nhiên là đến thăm tổ mẫu.” Mộc Uyển Hề mỉm cười, “Thuận tiện tới đón Duệ Ca Nhi về. Tổ mẫu, Duệ Ca Nhi ở chỗ ngài một đêm rồi, thân thể ngài vốn không tốt, cần nghỉ ngơi cho khỏe, Duệ Ca Nhi bây giờ tuổi nhỏ, hay quấy khóc, đừng để con bé làm phiền ngài.”

Lão phu nhân nhíu mày: “Duệ Ca Nhi cứ để ở chỗ ta, trước tiên ở đây một thời gian ngắn đã.”

“Tổ mẫu, hài tử còn nhỏ, sức đề kháng yếu, không thể so với người lớn. Bị đánh, bị mắng, bị lạnh, bị đói, đều có thể khiến con bé bị thương.” Mộc Uyển Hề lời nói không chút khách khí, thậm chí có thể nói là thẳng thừng, thế nhưng lão phu nhân lại không dám giao Tương Duệ Ca Nhi ra, lúc này, nếu giao đứa bé ra, chẳng phải là thừa nhận mình ngược đãi cháu trai sao?

“Hài tử nào mà yếu ớt như vậy, năm đó, ngươi cũng lớn lên như thế.” Lão phu nhân không chịu nhượng bộ.

Mộc Uyển Hề cười nhạt một tiếng: “Tổ mẫu, Uyển Hề là nữ nhi, tự nhiên yếu ớt hơn nam tử. Mẫu thân sinh Duệ Ca Nhi khi tuổi đã cao, huống chi, đệ đệ còn chưa đủ nửa tuổi, không thể xa mẹ, tổ mẫu hãy để tôn nữ mang Duệ Ca Nhi về.”

“Mộc Uyển Hề, đây là giọng điệu ngươi nói chuyện với trưởng bối sao?” Lão phu nhân tức giận đập bàn, chén trà trên bàn cũng rung lên, nước trà sóng sánh tràn ra ngoài.

Mộc Uyển Hề ánh mắt lạnh lùng: “Tổ mẫu, nếu tổ mẫu không xem trọng thân phận của mình, cũng đừng trách tôn nữ vô lễ.” Phương Quan đã báo cho nàng, lão phu nhân sau khi cướp Duệ Ca Nhi về, cứ ném đứa bé ở thiên phòng, không cho phép bất luận kẻ nào chăm sóc, qua một đêm, cũng không biết Duệ Ca Nhi thế nào, nàng không còn kiên nhẫn nói chuyện với lão phu nhân nữa.

“Đại tiểu thư, tìm được rồi.” Đông nhi ôm Duệ Ca Nhi từ trong phòng chạy đến.

“Nhanh, ngăn nó lại!” Lão phu nhân thấy vậy, vừa giận vừa lo lắng, không thể để Đông nhi ôm đứa bé đi được.

“Tiểu thư, Tiểu Thiếu gia hình như không ổn!” Đông nhi nơi nào đem đám bà tử đó để vào mắt, ôm Duệ Ca Nhi né tránh vài bà tử liền chạy đến bên cạnh Mộc Uyển Hề.

Mộc Uyển Hề vội vàng tiếp nhận Duệ Ca Nhi, nhưng Duệ Ca Nhi lại không phát ra tiếng khóc nào, Mộc Uyển Hề vội vàng mở chăn ra xem, chỉ thấy Duệ Ca Nhi mặt mày tái nhợt, toàn thân lạnh ngắt, đôi mắt sưng đỏ. Mộc Uyển Hề hoảng sợ đưa tay thăm dò hơi thở của Duệ Ca Nhi, phát hiện hơi thở rất yếu ớt, sờ thân thể lạnh như băng, chỉ có trái tim là vẫn còn đập.

“Tổ mẫu, người thật độc ác!” Mộc Uyển Hề ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, lão phu nhân sắc mặt trắng bệch, ấp úng nói: “Là hạ nhân không chăm sóc tốt......”

“Tiểu thư, nô tỳ tìm thấy Tiểu Thiếu gia thời điểm, Tiểu Thiếu gia bị vứt trên giường trong phòng, căn bản không có ai chăm sóc.” Đông nhi đôi mắt đỏ hoe.

Mộc Uyển Hề nhìn lão phu nhân một cái thật sâu, ôm Duệ Ca Nhi, xoay người rời đi: “Thu nhi, lập tức trở về chuẩn bị nước ấm và gừng.”

“Dạ, tiểu thư.” Mộc Uyển Hề ôm Duệ Ca Nhi, bước nhanh hướng Cẩn Lan Uyển đi. Trên đường gặp Mộc Thừa Tướng, Mộc Uyển Hề chỉ liếc nhìn ông ta một cái, cũng không chào hỏi, trực tiếp đi qua.

Mộc Thừa Tướng quay người, nhìn bóng lưng Mộc Uyển Hề vội vã rời đi, lông mày nhíu chặt, giận dữ nói: “Thật là càng ngày càng vô lễ, nhìn thấy cha cũng không biết chào hỏi!”

“Tướng gia, không xong rồi, lão phu nhân ngược đãi Tiểu Thiếu gia, Tiểu Thiếu gia tình huống rất nguy kịch.” Đông nhi cố ý đi chậm hơn Mộc Uyển Hề một chút, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, nói: “Tiểu Thiếu gia thật đáng thương, bị vứt ở thiên phòng suốt một đêm, mặt mày tái nhợt, thân thể lạnh như băng, chỉ sợ......”

Mộc Thừa Tướng nghe xong, toàn thân run lên, hỏi lại: “Ngươi nói lại xem, đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão phu nhân giận phu nhân không đem Tiểu Thiếu gia sang cho bà, tối hôm qua đã cưỡng ép đoạt Tiểu Thiếu gia đi, sau đó lại không chăm sóc tốt, đem Tiểu Thiếu gia vứt ở thiên phòng, liền chăn cũng không có, Tiểu Thiếu gia, Tiểu Thiếu gia hắn, chỉ sợ, chỉ sợ......” Nói đến đây, Đông nhi không kìm được nức nở.

Mộc Thừa Tướng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ông ta vốn nghĩ lão phu nhân ôm con đi là vì yêu thương đứa bé, vừa vặn ông ta cũng muốn dạy dỗ Mộc Uyển Hề một chút, không ngờ lão phu nhân lại làm ra chuyện như vậy, đó chính là đứa con trai duy nhất của ông ta! Bà ta sao nỡ nhẫn tâm như vậy!

Nghĩ đến đây, Mộc Thừa Tướng hớt hải chạy về Thượng viện, ông ta muốn hỏi cho rõ ràng, Duệ Ca Nhi là con trai duy nhất của ông ta, bà ta muốn tuyệt hậu ông ta hay sao?

Mộc Uyển Hề ôm Duệ Ca Nhi trở về Cẩn Lan Uyển, Thu nhi đã chuẩn bị xong nước ấm, Mộc Uyển Hề vội vàng cởϊ qυầи áo cho Duệ Ca Nhi, đặt vào chậu, vừa dùng gừng lau người cho Duệ Ca Nhi, cho đến khi toàn thân Duệ Ca Nhi ấm lên mới bế Duệ Ca Nhi lên.

“Đi mời đại phu.” Mộc Uyển Hề run rẩy nói.

“Tiểu thư, Tần đại phu sắp đến rồi.”

Mộc Uyển Hề đặt Duệ Ca Nhi lên giường, toàn thân run rẩy, đều tại nàng, biết rõ mình không thể uống rượu, lại còn khoe khoang, nếu nàng không uống rượu, cũng sẽ không xảy ra chuyện này, Duệ Ca Nhi cũng sẽ không như vậy, đều tại nàng! Nếu Duệ Ca Nhi có chuyện gì, nàng cả đời này sẽ không tha thứ cho chính mình!

Tần đại phu rất nhanh đã đến, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Mộc Uyển Hề rất kinh ngạc, dù sao Mộc Uyển Hề từ trước đến nay luôn bình tĩnh, chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.

“Tần đại phu, ông mau xem cho Duệ Ca Nhi, Duệ Ca Nhi nó......” Mộc Uyển Hề nói đến đây, nghẹn ngào.

Tần đại phu biết chuyện nghiêm trọng, vội vàng bắt mạch cho Duệ Ca Nhi, lông mày nhíu chặt, lắc đầu nói: “Mộc tiểu thư, tiểu công tử chỉ sợ......”

“Không, không thể nào, đều tại ta, đều tại ta, tại sao ta lại uống rượu, nếu ta không uống rượu, Duệ Ca Nhi cũng sẽ không bị tổ mẫu cướp đi......” Mộc Uyển Hề nước mắt như mưa, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần đại phu, nói: “Tần đại phu, ta van ông, ông nhất định phải cứu Duệ Ca Nhi, nếu không mẫu thân sẽ không chịu nổi mất con đâu......”

“Đại tiểu thư, ngươi mau dậy đi!” Tần đại phu vội vàng đỡ Mộc Uyển Hề dậy, nói: “Tình trạng của tiểu công tử, ta bó tay, nhưng mà có một người có thể cứu được, bất quá người này rất khó mời.”

“Là ai, Tần đại phu mau nói cho ta biết.” Mộc Uyển Hề vội vàng nói.

“Thánh thủ Quỷ Y.” Tần đại phu nói, “Bất quá người này rất khó tìm, chỉ sợ ngươi chưa tìm được người, tiểu công tử đã......”

Mộc Uyển Hề ngã ngồi xuống đất: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”

Ám Ngũ thầm nghĩ không ổn, lúc này mà không xuất hiện, chỉ sợ Mộc tiểu thư sẽ trách cứ vương gia.

“Mộc tiểu thư, ta biết Thánh thủ Quỷ Y ở đâu.” Ám Ngũ lên tiếng.

“Ngươi, ngươi biết?” Mộc Uyển Hề vội vàng đứng dậy, bắt lấy tay Ám Ngũ, nói: “Ở đâu?”

“Ta đưa tiểu thư đi.” Ám Ngũ nói xong, đỡ lấy Mộc Uyển Hề biến mất khỏi Tướng phủ.

Thụy Vương phủ, Lăng Dập Thần đang ngồi xem tấu chương, nhưng rõ ràng là không tập trung, bởi vì tấu chương trong tay ông ta đang cầm ngược!

Ninh Thanh đi vào, nhìn thấy Lăng Dập Thần vẫn đang cầm tấu chương ngược, liền nói: “Vương gia, tấu chương cầm ngược rồi.”

Lăng Dập Thần giật mình, mặt không đổi sắc lật tấu chương lại, tiếp tục xem: “Chuyện gì?”

“Mộc tiểu thư ở ngoài cầu kiến.” Ninh Thanh nói.

“Ai?” Lăng Dập Thần nghi hoặc hỏi lại.

“Tướng phủ đại tiểu thư Mộc Uyển Hề cầu kiến!” Ninh Thanh nhắc lại.

“Ở đâu?”

“Chính sảnh.” Ninh Thanh nói xong, Lăng Dập Thần đã nhanh chóng đi ra ngoài. Ninh Thanh lắc đầu cười khổ, thì ra vương gia khi yêu cũng ngốc nghếch như vậy.

Ngoài chính sảnh, Lăng Dập Thần chỉnh lại y phục một chút, rồi mới bước vào, vừa vào đã nhìn thấy bóng lưng Mộc Uyển Hề.

“Mộc Uyển Hề, ngươi sao lại đến đây?” Lăng Dập Thần còn chưa nói hết lời.

Mộc Uyển Hề xoay người, quỳ rạp xuống đất: “Vương gia, ta van ngài.”

Lăng Dập Thần kinh ngạc nhìn Mộc Uyển Hề đang quỳ trước mặt mình, trong lòng hơi giật mình: “Xảy ra chuyện gì?”

“Van cầu vương gia, hãy mời Thánh thủ Quỷ Y ra tay cứu đệ đệ Duệ Ca Nhi của ta, Duệ Ca Nhi bây giờ đang giữa lằn sinh tử!” Mộc Uyển Hề nức nở nói, nếu có thể, nàng cũng không muốn phải khép nếp cầu xin người khác như vậy, nhưng vì mẫu thân, vì Duệ Ca Nhi, dù phải hy sinh tính mạng của mình, nàng cũng không chút do dự.

“Ninh Thanh, đi mời lão đầu kia đến đây.” Lăng Dập Thần cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, Mộc Uyển Hề cao ngạo như vậy, mà bây giờ lại khóc lóc cầu xin ông ta!

“Dạ, vương gia.” Ninh Thanh liền rời đi.

“Đa tạ vương gia.” Mộc Uyển Hề nói.

“Người đâu, mang nước ấm đến đây.” Lăng Dập Thần nhìn khuôn mặt lem luốc của Mộc Uyển Hề, trong lòng hơi xót xa, liền sai người mang khăn ấm đến, nói: “Lau mặt đi, nhìn bộ dạng bẩn thỉu kia kìa, người ta còn tưởng ta bắt nạt ngươi đấy.”

“Cảm ơn.” Mộc Uyển Hề lau vội khuôn mặt, ánh mắt không ngừng nhìn ra cửa, Lăng Dập Thần khẽ mỉm cười, chỉ một lát mà đã nóng lòng như vậy rồi sao?

Thánh thủ Quỷ Y xuất hiện ở cửa, bị người ta lôi vào, trong miệng không ngừng lầm bầm: “Tên nhóc kia, không biết trên dưới, dám đối xử với ta như vậy!”

Mộc Uyển Hề khóe miệng giật giật, vội vàng hành lễ: “Vãn bối Mộc Uyển Hề xin bái kiến tiền bối, gia đệ bệnh tình nguy kịch, xin tiền bối ra tay cứu giúp.”

Thánh thủ Quỷ Y nhìn thấy Mộc Uyển Hề, hai mắt sáng rực, nhưng lại không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Dập Thần, Lăng Dập Thần lần đầu tiên tránh né ánh mắt của ông ta, chính là người này!

“Nha đầu, ngươi bái ta làm sư phụ đi!” Thánh thủ Quỷ Y đột nhiên nói.

Ninh Thanh và Ám Ngũ đều kinh ngạc, buông tay ra, Thánh thủ Quỷ Y liền ngã nhào xuống đất: “Ôi chao, hai đứa nhóc này, chỉ biết bắt nạt lão nhân gia ta!”

“Còn không mau đi cứu người!” Lăng Dập Thần day day trán, nói với vẻ bất đắc dĩ.

Thánh thủ Quỷ Y bò dậy, trừng mắt nhìn Lăng Dập Thần: “Đi thì đi, đồ đệ ngoan, sư phụ đi cứu người với con đây!”
« Chương TrướcChương Tiếp »