"Sao thế?" anh nghe cô thở dài, trống ngực loạn nhịp thấp giọng hỏi, nói ra rồi mới ý thức được giọng mình đã khản đặc khô khốc. Mà cơ thể mềm mại của cô lại không hề kiêng dè gì dựa vào ngực anh, làm suy nghĩ của anh đứt đoạn cả.
Nước lạnh xối ra liên tục, nhưng trán anh vẫn túa mồ hôi, lập tức bị dòng nước cuốn đi.
Cô nghiêng đầu tựa lên vai anh, thì thào nói: "Xin lỗi, em có thể rút lại những lời mình vừa nói không? Em không muốn đuổi anh đi, không muốn chia tay anh. Nhưng em lại không muốn để anh thấy điệu bộ đáng thương và chật vật này của em, nên mới nói lung tung. Còn nữa, em không nên điều tra anh, không nên không tin anh. Có lẽ em không quen có những mối quan hệ thân mật như thế nên cảm thấy bất an, đây cũng là lỗi của em. Nhưng", giọng cô rất nhỏ, như một đứa bé phạm lỗi đang xin tha, "đừng giận em được không?".
Anh áp mặt vào gò má lạnh lẽo của cô: "Được".
Nước lạnh chảy qua cơ thể cả hai, đưa hai thân thể nóng rẫy lại gần nhau hơn, cảm xúc da thịt cũng càng rõ ràng hơn.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng l*иg ngực phập phồng của cô, hơi thở của cô trên cổ anh cũng nóng rực đến mê người.
Anh không biết thần trí cô có tỉnh táo không, nhưng anh thì rất rõ ràng.
Lúc anh vừa vào phòng, áo trắng của cô ướt nhẹp nước, dán sát vào cơ thể, mọi thứ đều rõ như ban ngày. Giờ cô lại nép trong lòng anh, đôi chân thon thả cứ thế cuộn tròn giữa hai chân anh.
Việt Trạch nghiêng đầu, mắt đen trong vắt, lặng lẽ nhìn cô, Nghê Gia cũng đón ánh mắt anh, không sợ sệt, khóe môi cô cong cong: "A Trạch, thật ra em đã yêu anh rồi".
Nghê Gia thở ra một hơi, lại cuộn tròn trong lòng anh, nhắm mắt lại.
Việt Trạch không biết cảm giác trong lòng mình hiện giờ là gì, anh nghĩ có lẽ cô không tỉnh táo, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi câu cô nói đều làm tim anh xốn xang. Nghĩ đến khi cãi nhau, cô đòi chia tay, như thể lúc nào cũng có thể bỏ đi, nhưng lại nghĩ đến câu yêu vừa rồi của cô, cho dù là người bình tĩnh như Việt Trạch cũng không thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Nên dù cô có hận anh đến chết, anh cũng phải dùng hết mọi cách giữ cô lại. Giờ phút này, anh không màng gì hết, cho dù có là vực sâu anh cũng không chùn bước.
Sự xúc động và ngang ngược trong lòng đan xen với nhau, anh nổi cáu, sao có thể buông tay người con gái mình yêu chứ?
Anh cúi người, đặt cô xuống bồn tắm, cô cho rằng anh muốn bỏ cô đi, ngỡ ngàng bất lực mở to mắt, giữ chặt ngón tay anh.
Song một giây sau, anh đã ghé người lại gần, hôn đôi môi mềm của cô vô cùng dịu dàng.
Cô nâng tay ôm cổ anh, như ngầm đồng ý, càng như gọi mời. Việt Trạch càng không còn gì để sợ, ngón tay lần cởi chiếc váy của cô.
Nước lướt qua thân thể của cả hai, nhưng Nghê Gia cho rằng, cứ ôm thế này cũng đủ để sưởi ấm.
Nụ hôn của anh lướt dọc cơ thể của cô, những tiếp xúc thân mật và nóng rực truyền vào tận tim cô, làm tim cô run lên. Có trời mới biết anh luôn muốn có được cô toàn vẹn đến chừng nào.
Anh cúi xuống nhìn cô, mà cô cũng đang nhìn anh, khoảnh khắc này, hình như mọi tổn thương và hiểu lầm trước đây đều không còn quan trọng nữa.
Nghê Gia cảm nhận thấy sự thay đổi bên dưới, trong mắt ánh lên vẻ bứt rứt và lo lắng. Ánh mắt Việt Trạch rất sâu, tối đen thăm thẳm, không có bất kì chút ánh sáng nào, giống như đầm lầy đang muốn nhấn chìm cô xuống.
Cô vốn tưởng mình sẽ sợ hãi, nhưng giây phút này, không hiểu tại sao cô lại thả lỏng, dần nhắm mắt lại, khẽ cong khóe môi.
Lòng Việt Trạch run lên, cảm giác ham muốn càng mãnh liệt hơn, giây cuối cùng, anh vẫn không chắc chắn thấp giọng hỏi: "Gia Gia?".
Cô mê man mở mắt ra: "Dạ?".
"Biết tiếp theo anh muốn làm gì không?" Anh nhìn cô chăm chú, thấy mặt cô nghệt ra, nhưng...
"Biết chứ", cô biếng nhác nhắm mắt lại, hướng về anh một lần nữa, "A Trạch, em là của anh".
Việt Trạch không còn lí do gì để do dự, thong thả và kiên quyết hòa làm một với cô.
Nghê Gia chau mày khẽ cong người lại, gục lên bả vai anh, để cảm nhận được nhiều thân mật và ấm áp hơn nữa.
Trong phòng tắm rộng rãi yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nước ì oạp và tiếng thở dần nặng nề hơn của hai người, có lẽ ngâm nước lạnh hơi lâu, cô không thể nén nổi sự run rẩy, cũng cố gắng rúc sâu hơn vào lòng anh.
Anh chợt dừng lại, rời khỏi cơ thể cô. Cô bỗng cảm thấy mất mát và trống rỗng, mở to mắt, mù mờ nhìn anh không hiểu gì.
Anh tắt vòi hoa sen, kéo cái khăn tắm, bọc cô đang lạnh run lại, giọng khàn khàn: "Lạnh không?".
Nghê Gia gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Việt Trạch bật cười, đặt cô lên giường, lau nước trên tóc cô.
Không còn hơi nước thanh thanh, cô hoàn toàn bị bao phủ trong hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, cơ thể cũng mẫn cảm hơn.
Nghê Gia chỉ thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng căng thẳng, cảm giác tê dại xộc thẳng vào tim, vừa lạ lẫm vừa khó khống chế.
"A!" Cô khẽ thốt lên thất thanh, rồi xụi lơ trong lòng anh.
Anh cũng căn đúng lúc rời khỏi cơ thể cô, nằm bên cạnh ôm chặt cô vào lòng.
Nghê Gia mệt đến mức gần như thoát xác một lần nữa.
Nhưng có vài việc vẫn cần phải nói. Không biết bao lâu sau, cô vùi đầu vào ngực anh, giọng khô khốc mà áy náy: "Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh".
"Em cũng không biết tại sao lại như thế, gần đây em rất hoang mang, rất sợ hãi. Mẹ em sắp qua đời rồi, em càng ỷ lại vào thuốc nghiêm trọng hơn. Mà Ninh Cẩm Niên còn đang trốn ở bên ngoài, rất có thể..."
Cô không thể nói với anh về kiếp trước, nhưng ít nhất cũng không cần giấu giếm nỗi sợ hãi của mình, "Nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ quay về báo thù, sẽ gϊếŧ bà nội, gϊếŧ Nghê Lạc. Em thật sự... hoảng hốt hãi hùng đủ lắm rồi. Ngày nào trong lòng cũng là cảm xúc tiêu cực, không biết phương hướng ở đâu, cũng không biết có tương lai hay không. Em sợ mình sẽ lập tức chết đi, mà vẫn còn nhiều việc chưa buông xuống được".
"Xin lỗi anh, em chỉ nghĩ tới việc bất chấp mọi cách để bảo vệ người nhà em, nhưng”, nước mắt cô lã chã tuôn từng giọt, "em đã quên rằng, anh cũng là người thân của em. Xin lỗi, em quên mất. Xin lỗi anh, lúc em gặp chuyện luôn làm anh tổn thương. Em sai rồi, sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa. Đừng đi, đừng bỏ em, được không?".
Cô vươn tay ôm cổ anh, khóc nức nở không chịu buông ra.
"Anh biết rồi." Ánh mắt anh sâu thẳm, kề sát má cô, "Sau này chúng ta bắt đầu lại từ đầu".
Bắt đầu lại một lần nữa, thật sự có thể bắt đầu lại một lần nữa sao?
Nghê Gia nhắm đôi mắt đã khóc tới mệt, dựa sát vào lòng anh, rõ ràng đã yêu anh, rõ ràng muốn dựa dẫm, tại sao cô còn mắc sai lầm này? Cũng may đã được tha thứ rồi, cũng may còn có thể sửa sai, bằng không, cô nên đi đâu để tìm anh về bây giờ.
"Em hứa, sau này sẽ thật ngoan, làm việc gì cũng hỏi anh, không che giấu, không nghi ngờ!" Cô khóc lâu, âm mũi rất nặng, giọng cũng khàn khàn, nhưng lại có vẻ nũng nịu.
"Ừm." Việt Trạch bình tĩnh trả lời.
Thực ra, anh đã tha thứ cho cô từ sớm.
Anh biết, uống thuốc này nhiều sẽ khiến người ta nôn nóng bất an, cảm xúc tiêu cực dâng lên, mất khả năng phán đoán.
Cú sốc của vụ tai nạn làm cô bắt đầu uống thuốc lại, anh có thể tưởng tượng ra thời gian này cô chán chường tuyệt vọng nhường nào. Anh thậm chí còn hận bản thân mình, bao lâu như thế mà không phát hiện ra sự khác thường nơi cô.
"Anh sẽ tìm bác sĩ chuyên nghiệp giúp em cai thuốc, so với thuốc phiện, thuốc này chắc sẽ đỡ hơn", anh nói.
Cô gật gật đầu, ngẩng lên nhìn anh: "Sao anh lại hiểu rõ thế, chẳng lẽ...". Mắt cô tối sầm lại, chút đau lòng lóe lên trong mắt, chẳng lẽ anh cũng...
Khi thấy vẻ mặt đó của cô, anh nhếch khóe môi, lại nở nụ cười, đượm vẻ bất đắc dĩ: "Lúc ở Tân Cương về, anh bị gãy mất vài cái xương, cả ngày không nhúc nhích được. Khi đó còn nhỏ, không chịu được đau như bây giờ nên trộm thuốc uống. Có lần uống quá liều, suýt mất mạng".
Nghê Gia ngơ ngác nhìn nét mặt nhẹ tênh như đang kể chuyện của người khác của anh, nhất thời ngổn ngang trăm mối, lòng nhâm nhẩm đau, lặng lẽ nép sát vào anh.
Lặng đi một lát, cô mới hỏi: "Sau đó thì sao?".
"Chú của anh tức bố của Thiên Dã, lúc đó ông ấy còn đang làm sĩ quan quân đội đã lôi anh vào trong quân." Anh nhớ lại những ngày đó, không nhịn được bật cười, "Anh bị cảm không được uống thuốc tây, chỉ được uống thuốc Đông y. Có mấy lần mãi vẫn không đỡ, ông ấy bèn lừa anh uống rượu đế, chẳng biết tại sao lại khỏe lên. Lúc đó người anh bé tí, đánh nhau với ông ấy, ông ấy lười chẳng buồn ngó đến, túm cổ ném anh bay đi. Một thời gian sau anh có tiến bộ hơn, nhưng vẫn không đấu lại được, một tay ông ấy chụp lên đầu anh, anh có đấm có đá thế nào cũng không chạm đến".
Nghê Gia tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng phì cười theo.
Anh liếc xuống, thấy cô giàn giụa nước mắt, nhưng cuối cùng cũng cười, giờ mới yên lòng.
Cô rúc vào lòng anh, cảm thấy dần mệt nhọc. Hai người ôm lấy nhau.
Trăng thanh tĩnh mịch.
Nghê Gia lặng lẽ ngủ, rồi lặng lẽ tỉnh.
Cơn ngủ không mộng mị, an lành như vòm trời xanh thăm thẳm, đã lâu rồi cô không có một giấc ngủ dịu êm như thế.
Cô mở to mắt, trong ánh trăng sáng, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say sưa yên bình. L*иg ngực anh vẫn ấm nóng như thế, tiếng tim đập vẫn khỏe khoắn và an toàn, thật ấm áp, ấm áp đến mức cô chỉ muốn lao vào lòng anh mãi mãi không rời ra.
Cô ngước mắt, ánh trăng đong đầy trong đôi mắt đen.
Anh đang ngủ say, trên mặt không còn vẻ lạnh nhạt hoặc sắc sảo của ban ngày nữa, anh trong khi ngủ, mọi góc cạnh đều mềm ra.
Nghê Gia chăm chú nhìn anh hồi lâu, trong lòng im lặng.
Cuối cùng, cô khe khẽ nhấc cánh tay anh khoác trên eo mình ra, nhẹ nhàng chậm rãi đặt xuống, vén chăn lên, xuống giường khoác áo ngủ vào rồi đi ra ngoài.
Gió đêm trên sân thượng rất lớn, thổi bồng tấm áo choàng trắng của cô như một con diều trắng. Gần đây cô gầy yếu, đứng trước gió mạnh cô khó khăn lắm mới đến được rìa mái nhà.
Ánh trăng rất đẹp, như dòng thủy ngân chảy xuống khoảng núi xanh biêng biếc, mặt cỏ trải dài nhấp nhô, mênh mông đến mức làm lòng người đắm chìm.
Nghê Gia ngẩng đầu, bầu trời đầy những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng, cao xa, sâu thẳm, giống đôi mắt của Việt Trạch.
Cô hít một hơi thật sâu, chớp đôi mắt đã mờ sương, mặc cho gió thổi tung mái tóc dài và chiếc áo ngủ.
Nghê Gia cúi đầu, đôi chân trần nhích lên phía trước một bước, bóng tối dưới lòng bàn chân như vực sâu vạn kiếp không thể trở lại, cảm giác hưng phấn kì lạ làm con người ta choáng váng mà kí©h thí©ɧ.
Cô còn nhớ, kiếp trước, cô đã rơi xuống như thế, như bay ngược gió, rất tự do, cũng rất kí©h thí©ɧ.
Đất trời im phăng phắc, chỉ có tiếng gió vù vù lướt qua tai.
Nghê Gia cúi xuống nhìn bóng tối dưới chân, bỗng nhoẻn cười.
Số phận của cô sẽ là giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước sao?
Cô không bao giờ tin nữa.
Trước kia mỗi lần lên cơn nghiện, cô luôn thấy vừa bất đắc dĩ vừa không còn sức lực, nhưng hôm nay, cô đã thành công, trong lòng cô tràn trề hi vọng.
Cô của kiếp này có nhiều bạn bè như thế, có nhiều thay đổi như thế, nhất định có thể bỏ hẳn sự lệ thuộc vào thuốc, nhất định sẽ nhìn thấy Nghê Lạc và Hoa thị ngày một tốt hơn, chính cô cũng sẽ thật sự càng ngày càng tốt hơn.
Cớ chi phải để những chuyện quá khứ làm khổ bản thân?
Cố gắng mà sống vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!
Kiếp này và kiếp trước khác nhau quá nhiều, Nghê Lạc không giống kiếp trước, cô cũng không giống, giờ còn có Việt Trạch và người thân ở bên cô.
Cho dù là Ninh Cẩm Niên hay số mệnh, cô có thể đập tan hết.
Gió đêm thổi phần phật từ sau lưng, trọng tâm của Nghê Gia chênh vênh, nhưng cô vẫn khống chế được mình, thân thể loạng choạng như đang chòng ghẹo thần chết, vô cùng hưng phấn.
Nhưng cô cũng không đứng đó lâu, đang định lùi về đằng sau thì đột nhiên bị ôm eo giật về.
Cô chợt như con rối gỗ bị một sức mạnh khủng khϊếp kéo xoay ngược lại, xô vào l*иg ngực quen thuộc kia.
Trong gió đêm rít gào, mùi cơ thể thân thương của anh lại càng nhạt hơn.
"Em muốn đi đâu?"
Việt Trạch mất đi sự bình tĩnh, giọng run rẩy, pha lẫn uy hϊếp đầy khủng hoảng, "Muốn đi đâu?".
Anh sống chết ôm chặt đầu cô, như dùng hết sức lực để ôm lấy cả thế giới này, đôi mắt sâu thẳm không chớp, nhìn chằm chằm vào bóng tối vô biên. Anh đang run rẩy, đang sợ hãi.
Cô bị ôm chặt không thở nổi. Cô biết anh đang hiểu nhầm, muốn giải thích thì chất lỏng ấm nóng đã chảy từ tóc mai xuống mặt cô, chốc lát đã lạnh đi vì gió.
Nghê Gia giật mình.
Trên mặt cô đều là nước mắt lạnh lẽo của anh.
Mắt cô cay cay, cô hơi nghiêng đầu, dán sát vào khuôn mặt đẫm nước của anh, vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng nói: "Anh hiểu nhầm rồi, em không muốn bỏ đi...".
"Không được phép!" Anh nghẹn ngào mà hung dữ ngắt lời cô, "Anh đã nói rồi, cho dù em muốn đi đâu, chỉ cần nói với anh, anh cũng sẽ đến đó cùng em. Nơi nào cũng được. Nhưng không phải bây giờ".
Nghê Gia ngây ra, mắt lướt qua bả vai anh, những ngôi sao trên trời hình như đang bồng bềnh chập chờn trong nước.
"Gia Gia, đừng từ bỏ. Đừng từ bỏ, được không? Em sẽ khá lên, nhất định sẽ khá lên."
Cô khẽ khàng nhắm mắt lại, nước mắt long lanh chảy xuống: "Được".
Hôm sau, Việt Trạch tìm tư vấn tâm lý, bác sĩ, chuyên gia cai nghiện lại gom thành một nhóm, đặc biệt hỗ trợ Nghê Gia bỏ hẳn sự phụ thuộc vào thuốc.
Bác sĩ nói tình hình của cô cũng không nghiêm trọng lắm, mới chỉ là giai đoạn đầu, nếu đợt trị liệu này có hiệu quả tốt, thì khả năng diệt trừ tận gốc và hồi phục là rất lớn.
Nghê Gia rất hợp tác, cô có bà nội, có mẹ, có em, có A Trạch, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, cô phải sống cho thật tốt.
Hôm nay, khi Nghê Gia và Việt Trạch ngồi trong phòng khách, nghe bác sĩ nói về tình trạng của cô thì Nghê Lạc đột nhiên đi vào, theo sau còn có mấy tay đạo sĩ.
Nghê Gia đưa mắt ra hiệu cho mấy bác sĩ kia không nói nữa, rồi đứng dậy nhìn Nghê Lạc: "Hôm nay lại rỗi rãi thế à?".
Không ngờ Nghê Lạc lại hung hăng nhìn cô, như muốn đánh người: "Nghê Gia, chị bị bệnh mà sao không nói cho em biết?”.
Nghê Gia sửng sốt, cảm thấy không ổn, còn chưa mở miệng, ngón tay Nghê Lạc đã gõ vào trán cô: "Loại người sống nguyên tắc như Từ Hiền mà lại uống thứ thuốc này chắc?”.
Nghê Gia thầm cả kinh, Nghê Lạc đã biết, liệu có giống như kiếp trước...
"Nghê Gia", giọng Nghê Lạc đột nhiên dịu xuống, nhìn cô xót thương, "sau tai nạn xe chị không chịu được mới uống thuốc à? Chẳng trách em thấy chị khỏe thế, thì ra là biểu hiện giả do uống thuốc".
Cậu đau lòng nói, thoắt cái đã hung dữ lườm cô: "Sao chị cứ làm người ta không yên tâm thế hả? Giờ em càng ngày càng tốt, còn chị thì càng ngày càng bừa bãi".
Mặt Nghê Gia xám ngoét như tro. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn Việt Trạch rồi mới nói với Nghê Lạc: "Lỗi của chị, chị không chấp nhận được vụ tai nạn, nhất thời không khống chế được mình, kết quả là càng uống càng nhiều, nên...".
"Biết thừa là không thể tin tưởng chị mà." Nghê Lạc tiếp tục móc mỉa cô, nhớ ra việc chính, nói tiếp, "Đúng rồi, em dẫn mấy đại sư đến đây, giúp chị ổn định nỗi lòng".
Nghê Gia liếc nhìn mấy đạo sĩ có vẻ tiên phong đạo cốt sau lưng cậu, đột nhiên thấy hoảng: "Em đừng làm như bắt yêu quái thế có được không?".
Nghê Lạc chau mày: "Ổn định tâm tình, vượt qua cảm xúc nóng nảy, là cách trợ giúp rất tốt, biết chưa?".
Nghê Gia thấy cậu cằn nhằn thao thao bất tuyệt, liền mặc kệ cậu, quay sang định nhờ bác sĩ và Việt Trạch đuổi cậu và đám đạo sĩ đi, không ngờ Việt Trạch và các bác sĩ lại cùng đứng về một phe.
Việt Trạch: "Phải thử mọi cách, ngựa chết rồi cũng phải ra sức cứu".
Nghê Gia đá anh: anh mới là ngựa!
Bác sĩ: "Cậu Nghê Lạc nói rất có lý, cô Nghê Gia nóng nảy cần phải tĩnh tâm".
Nghê Gia đen mặt: ông mới nóng nảy, cả bệnh viện các ông đều nóng nảy thì có.
Kết quả là trong ánh nắng chiều ấm áp, dưới sự hướng dẫn của mấy đạo sĩ, một tốp người ngồi cả ở phòng khách rộng rãi, xếp bằng chân ngồi trên thảm trải sàn.
Mấy diễn viên phụ còn tích cực như thế thì đương nhiên diễn viên chính Nghê Gia cũng không thể chối từ. Tuy cô ngồi xếp bằng theo, nhưng lại vô cùng hoài nghi hiệu quả của phương pháp trị liệu bằng ý thức này.
Mấy đạo sĩ bắt đầu nhẹ nhàng chậm chạp trầm tĩnh tụng kinh, Nghê Gia lại mất tập trung, lén mở mắt nhìn thử. Phía đối diện, Việt Trạch và Nghê Lạc đều im lặng nhắm mắt, vẻ mặt thả lỏng xưa nay chưa từng thấy, cả hai đều vô cùng tuấn tú.
Trong lòng cô bỗng thấy dạt dào xúc động.
Một người là người yêu của cô, một người là em trai của cô, đây là thế giới kiếp này của cô.
Có hai người họ ở bên cạnh, cô còn tiếc nuối và sợ hãi gì nữa.
Cô mỉm cười, lại bị một đạo sĩ bên cạnh bắt gặp.
Đạo sĩ nọ ôn hòa liếc nhìn cô, khe khẽ lắc đầu, Nghê Gia như học sinh nói chuyện riêng bị giáo viên bắt được, áy náy cười, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nội tâm cô dần bình tĩnh, thế giới như một dòng sông rộng lớn êm ái, lặng lẽ chảy xuôi, chỉ có tiếng gió mát vi vu ngoài cửa sổ, tiếng chim nhỏ đập cánh giữa vòm không, thậm chí còn có thể nghe tiếng hạt nắng đậu xuống ngọn cỏ non.
Thật yên tĩnh!
Trong lòng cô chỉ có một tiếng nói vang vọng: thật là tốt!