🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Bóng đêm dày đặc, Mạc Doãn Nhi dựa vào tường, nhìn nhà kho tối tăm, ánh mắt mơ màng.
Trăng đêm nay rất sáng, hắt vào cửa sổ từng vốc từng vốc ánh sáng bạc, cắt không gian thành một chiếc hộp tranh tối tranh sáng, kì dị ghê người.
Ả không biết loại thuốc kia rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng cảm thấy nó đang lặng lẽ phát tán mà không hề có điềm báo trước.
Thật kì lạ, ả đang nhớ về mẹ Trương Lan và Nghê Lạc, còn cả người cha của ngày rất xa xôi rồi nữa, thậm chí còn nhớ Tống Nghiên Nhi ngu xuẩn cùng cực. Thật ra, khi đó ả cũng rất hạnh phúc mà?
Mẹ chiều chuộng ả, em trai đối tốt với ả, Tống Nghiên Nhi cũng che chở ả, nhưng vì sao cuộc sống tốt đẹp như vậy lại không phải là của ả? Vì sao đứa cháu gái thật sự của nhà họ Nghê lại hiển hiện quanh ả, gợi nhắc cơn ác mộng của ả mỗi ngày?
Nếu biết trước thì ả đã đẩy Nghê Gia xuống núi cho chết quách lúc đi du xuân rồi, sau này cũng không có cảnh chân tướng thân phận bị tiết lộ nữa.
Ở nhà họ Tống không tệ, nhưng vẫn mang tiếng con riêng, dù làm gì cũng không danh chính ngôn thuận như Tống Nghiên Nhi, dựa vào đâu mà kẻ chịu ấm ức luôn là Mạc Doãn Nhi ả?
Cuộc đời này đã có lỗi với ả trước.
Trong cơ thể ả dâng lên một khát vọng đau đớn và ngứa ngáy, ả vặn vẹo dưới đất theo bản năng, phát ra một loạt những tiếng rên xiết khó nghe. Trải qua cơn giày vò này, Mạc Doãn Nhi thấy nhục nhã chưa từng thấy.
Thế giới im ắng, ngay cả mấy người đàn ông đứng bên canh gác cũng lặng không tiếng động, như những pho tượng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cho đến một khắc nọ, nơi cửa kho hàng vang lên tiếng bước chân đứt quãng, ở nơi trống trải nghe lại càng ghê sợ.
Mạc Doãn Nhi ngẩng đầu lên nhìn, là Nghê Gia.
Cô chống gậy, trong bóng đêm lấp loáng ánh trăng, chiếc váy trắng càng chói mắt. Mái tóc bị gió đêm thổi tung lên, rồi hỗn loạn rủ xuống.
Bóng tối tù mù làm gương mặt cô càng trắng hơn, trong ánh trăng thậm chí còn có vẻ trắng bệch rợn người như xác chết. Cô vừa vào đã nhìn chằm chằm Mạc Doãn Nhi.
Đôi mắt Nghê Gia đen sẫm, sâu như không thấy đáy, cho dù đứng ngay dưới ánh trăng cũng không có dù là một tia sáng nhỏ nhất.
Mạc Doãn Nhi không hiểu sao thấy lạnh người, bất giác lùi về phía sau. Lần đầu tiên trong đời ả nhìn thấy Nghê Gia mà sợ như gặp ma, chỉ sợ mà thôi.
Một giây sau, khi rời mắt xuống, thấy khẩu súng trong tay cô, Mạc Doãn Nhi càng sợ hơn, cổ họng bật ra vài tiếng nức nở.
Nhóm áo đen đứng bên cạnh đi tới, giọng có vẻ do dự: "Chị dâu...".
Nghê Gia thờ ơ: "Các anh ra ngoài trước đi".
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Mạc Doãn Nhi thấy thế, càng cảm thấy không ổn, liều mạng cựa quậy, Nghê Gia đã cúi người giật miếng giẻ trong mồm ả ra.
Ả lập tức thét chói tai: "Nghê Gia mày định làm gì?".
Mạc Mặc nhận ra có điều không ổn cũng vùng vẫy theo, Nghê Gia mặt lạnh tanh giật hết bịt mắt và bịt miệng của bà ta ra. Mạc Mặc vừa thấy Nghê Gia, toan mắng nhưng khi nhìn thấy khẩu súng cô cầm thì ngay tức thì mặt cắt không còn hột máu: "Nghê Gia, mày muốn làm gì?".
Nghê Gia nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hai kẻ đó: "Mẹ tôi chết rồi, tôi muốn tìm vài kẻ chôn cùng mẹ".
Mạc Doãn Nhi giật mình, trong mắt lóe lên nét đau đớn không tin nổi, giọng run run: "Mày vừa nói gì?".
"Ồ?" Giọng Nghê Gia rất chậm rất nhẹ, pha lẫn sự kinh ngạc, "Mày buồn à?".
"Sao mẹ lại chết?" Mạc Doãn Nhi đột nhiên hét lên, muốn lao lên, nhưng bị dây xích giật lại, "Mày lừa tao, mày nói dối".
"Mạc Doãn Nhi, bất kể có phải tự mày ra tay hay không, việc này cũng nhờ cả vào công của mày nhỉ?" Nghê Gia nhìn xuống ả, "Lúc mày động tay vào xe của bác Nghê Khả, mày nên nghĩ đến, những người khác trong nhà như bà nội, mẹ, Nghê Lạc đều có thể ngồi trên chiếc xe đó. Mày không nghĩ đến điều đó à? Giờ mày đau khổ cho ai xem? Mẹ chết rồi, sẽ không đến nhìn mày giả vờ giả vịt đâu".
Mạc Doãn Nhi ngân ngấn nước mắt, đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là không cam lòng: "Vì sao mẹ Trương Lan lại chết? Vì sao ông trời cũng giúp mày? Rốt cuộc tao kém mày chỗ nào, vì sao lúc nào cũng thua? Người hại chết mẹ không phải tao, nhất định là mày, tại mày hết. Vì sao người chết không phải mày?".
Mạc Mặc cũng cay nghiệt ra mặt, ngồi một bên mặc kệ sống chết hùa theo biện bạch: "Cô ta chết, mày tìm chúng tao làm gì? Đó là số cô ta nên...".
Bà ta đang nói dở, một tiếng súng vang lên làm chấn động cả kho hàng, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết "A!!!".
Đùi Mạc Mặc ăn một lỗ đạn, máu chảy ào ào ra ngoài. Bà ta đau đến mức không thể làm gì khác ngoài lăn trái lộn phải, nằm ra đất ngửa cổ lên trời mà tru tréo thảm thiết.
Mạc Doãn Nhi giật mình, ả quay ngoắt lại, hằn học nhìn Nghê Gia chòng chọc, gần như rít lên:
"Nghê Gia, mày dựa vào đâu mà bắn mẹ tao? Đây là lỗi của mày! Nếu mày không xuất hiện, cả nhà chúng tao sẽ sống rất vui vẻ rất hạnh phúc, không ai xảy ra chuyện gì, không ai phải chết cả! Tất cả vì mày đã trở lại, đảo lộn Hoa thị như thế, nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.
Trước kia khi chưa có mày, mẹ và tao rất hòa thuận. Vì sao mày lại trở về? Loại người như mày nên chết ngoài đường! Mày nghiêm túc ngẫm lại xem, từ khi mày dọn về nhà, mày có thân thiết với mẹ không? Mẹ có từng hạnh phúc không? Giờ mẹ chết mày lại tìm tao nổi cáu, mày dựa vào đâu?"
"Tao dựa vào đâu à?" Nghê Gia tiến lên túm tóc Mạc Doãn Nhi giật mạnh, kề họng súng vào cổ ả.
Súng vừa bắn xong, họng súng vẫn nóng cháy, Mạc Doãn Nhi như bị gí tàn thuốc vào người, tóc lại bị túm đau, không dám cử động. Ả sợ hãi, sợ Nghê Gia nhất thời kích động nổ súng.
Ả sợ chết.
"Tao dựa vào đâu à? Chỉ riêng việc mày cướp cuộc sống của tao mười tám năm, tao chịu khổ thay mày mười tám năm, mày đã không biết tốt xấu còn muốn ăn miếng trả miếng với tao. Mạc Doãn Nhi, mày có từng nghĩ, nếu mày chỉ cần đổi tính đổi nết một chút thôi, không hận thù, không cho rằng cả thế giới này mắc nợ mày, không giúp người ngoài cắn lại nhà họ Nghê, thì nhà họ Nghê vẫn là nhà của mày chưa? Là mày hẹp hòi muốn giành lấy tất cả, mày không chịu chung sống hòa bình, từng bước từng bước hại người nhà họ Nghê, lại nói là mày bị ép. Ai ép mày? Đừng kiếm cớ nữa."
Mạc Doãn Nhi nghẹn họng: "Nghê Gia, cho dù mày gϊếŧ tao, mẹ Trương Lan cũng không sống lại được".
Mạc Mặc bên cạnh thấy thế khóc càng thảm thương, bất chấp vết súng trên đùi, bò lại gần, kéo chân Nghê Gia liên tục van xin:
"Nghê Gia, mẹ sai rồi. Lỗi của mẹ, con gϊếŧ mẹ đi, tha cho con bé, tha cho con gái mẹ. Con gϊếŧ mẹ đi. Trăm sai nghìn sai đều tại mẹ, mẹ không nên tráo đổi con, mẹ không nên ngược đãi con, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi. Con gϊếŧ mẹ đi, con tha cho con gái mẹ!"
Cuối cùng cũng chịu nhận lỗi à? Nhưng muộn rồi.
Nghê Gia đẩy thật lực, Mạc Doãn Nhi ngã xuống đất, như được đại xá, cuống quýt rúc vào lòng mẹ sợ chảy nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc tuyệt vọng.
Nhìn hai mẹ con ả, Nghê Gia đột nhiên nhớ lại giây phút mẹ Trương Lan bảo vệ cô.
Hình như có ai từng bảo, điểm khác biệt giữa người tốt và người xấu là khi đối mặt với nỗi đau của người khác, người xấu sẽ sinh ra niềm kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái, còn người tốt sẽ thương xót đồng cảm.
Nghê Gia cô đã không còn là người tốt, nhưng tại sao cô lại không vui vẻ?
Nghê Gia im lặng, dưới ánh trăng, khuôn mặt âm u gần như trong suốt, như ma quái, trầm tĩnh nhìn ả hồi lâu mới nói: "Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên đang ở đâu?".
Mạc Doãn Nhi cắn răng.
"Không ngờ con đàn bà như mày lại có thể cứng rắn đến thế. Nhưng mày không nghĩ tới, Ninh Cẩm Niên bỏ trốn không dắt mày theo, có lẽ địa vị của mày trong lòng hắn cũng không quan trọng cho lắm."
"Giữa tao và anh ấy vốn không chỉ có tình cảm." Mạc Doãn Nhi cười hừ một tiếng, dù ả nói hay không, kết cục đều thê thảm, chi bằng cứ trả lời đối phó Nghê Gia.
Song ả thực sự cảm thấy mình rất đáng thương hại, ngay cả Ninh Cẩm Niên vất vả hy sinh tất cả mới có được cũng không đối xử tốt với ả, nhưng Nghê Gia, lại có người đàn ông một lòng một dạ với cô.
Không công bằng!
Ả càng không thể để họ sống yên lành!
Nghê Gia thấy ả không nói tiếng nào, nhìn một lát, chợt nhoẻn cười. Cô nâng súng lên, đi dọc theo người Mạc Mặc men lên trên, "Mạc Doãn Nhi, mỗi lần tao hỏi mày, mày không nói, tao sẽ bắn một phát lên người bà ta".
Mạc Doãn Nhi khϊếp sợ đến nỗi mặt mày rúm ró: "Nghê Gia, đồ điên rồ, mày sẽ gặp báo ứng!".
Lại một tiếng súng vang, Mạc Doãn Nhi gào một tiếng đầy thảm thiết, bắp chân đã đầm đìa máu.
"Xin lỗi, vừa rồi tao quên, chân tao bị gãy xương rồi, trả lại cho mày một phần đấy." Súng trong tay Nghê Gia còn khói bốc lượn lờ, sau lớp khói mỏng, khuôn mặt cô buồn bã khác thường.
"Hỏi mày lần thứ hai, Ninh Cẩm Niên ở đâu?"
Súng của Nghê Gia nhắm ngay mắt cá chân của Mạc Mặc. Mạc Mặc đã sợ mất vía, khóc rống lên gào vào mặt Mạc Doãn Nhi: "Con nói cho nó biết đi! Nó điên rồi, nó điên rồi!".
Mạc Doãn Nhi gập người đè chặt cái xương bị gãy, đau đến mức gần như ngất đi, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nghê Gia sầm mặt, vừa định bóp cò, phía sau đã có người đến gần, cô giật mình quay lại, chĩa súng vào kẻ đối diện thì thấy khuôn mặt cao ngạo của Việt Trạch.
Cô như động vật bị hoảng sợ, cảnh giác nhìn anh, hoàn toàn bị vây trong trạng thái đề phòng.
"Gia Gia", anh bình tĩnh và hòa nhã đưa tay ra, chậm rãi đến gần cô, "nghe lời anh, bỏ súng xuống".
Cô hết nắm lại duỗi tay cầm súng, nhưng vẫn bất động.
Anh tới gần cô từng bước từng bước: "Gia Gia, buông súng ra".
Nghê Gia sững sờ nhìn anh, tay dần thõng xuống, nhưng khi Việt Trạch sắp chạm vào cô, cô lại bất thình lình xoay người: "Em muốn gϊếŧ nó!”
“Gia Gia!" Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, anh lao đến ôm lấy cô, viên đạn nhắm vào đầu Mạc Doãn Nhi bắn vào bức tường, phát ra tiếng nổ chát chúa.
Mặt Mạc Doãn Nhi bị viên đạn đốt cháy thành vệt. Ả càng kêu gào dữ hơn, viên đạn ăn vào quá sâu, nửa bên mặt này của ả chắc chắn bị hủy hoàn toàn.
"Anh bỏ ra!" Nghê Gia đột nhiên bùng nổ cảm xúc, giãy giụa muốn nổ súng tiếp, song hai tay bị Việt Trạch giữ chặt, không thể động đậy.
Cây gậy rơi xuống đất, cô mất trọng tâm, ngã nhào vào lòng Việt Trạch.
Nghê Gia bị anh ôm chặt cứng, vùng vẫy cũng vô ích, cuối cùng không khống chế nổi nỗi đau chất chứa bị dồn nén đã lâu, đau đớn gào khóc: "Anh bỏ ra, em muốn gϊếŧ chúng nó, em muốn trả thù cho mẹ, em muốn trả thù cho mẹ!".
"A!" Cô khóc như đứt ruột gan, khổ sở mà bất lực liều mạng giãy giụa trong lòng anh, nhưng cơ thể yếu ớt của cô sao có thể đọ lại sức anh. Tiếng khóc của cô như con dao đâm vào tim anh.
Anh cố sống cố chết ôm cô, lòng đau như cắt, nhưng không chịu lỏng tay. Anh không thể để cô gϊếŧ người, không thể để tay cô dính máu.
Anh từng thử nên hiểu rất rõ, tự tay gϊếŧ người sẽ không làm cô vui vẻ, mà sẽ chỉ để lại ác mộng nặng nề hơn.
Gϊếŧ người rồi, tấm lòng trong veo của cô sẽ không bao giờ quay về được nữa.
Cô còn rất yếu, sau khi cảm xúc bùng nổ thì không còn lại bao nhiêu sức lực, chẳng mấy chốc đã nằm im, chỉ khóc sướt mướt, khóc đến khi toàn thân run lẩy bẩy, khóc đến khi lòng dạ tan nát.
Anh gỡ súng ra, xoay người cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Cô vùi đầu vào l*иg ngực anh, vẫn khóc lóc đau đớn.
"Gia Gia!" Anh cúi đầu rất thấp, áp sát lên gò má ướt nhoẹt run rẩy của cô, "Gia Gia, hãy tin anh, anh nhất định sẽ giúp em báo thù, nhất định đấy".
Trên đường về, Nghê Gia ở trong lòng Việt Trạch vẫn khóc mãi, như thể cô làm bằng nước nên nước mắt cứ tuôn mãi không hết, làm ướt cả áo anh, giống như trái tim anh bây giờ, nặng nề, xót xa, và đau đớn đến bất lực.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Gia Gia của anh khỏe trở lại?
Mấy ngày nay anh vẫn luôn bên cạnh cô, vứt tất cả mọi chuyện khác sang một bên, chỉ có cô là quan trọng nhất.
Đúng vậy, trước kia anh chỉ nghĩ cô là một cô gái không tệ, có thể qua lại được, các mặt khác cũng coi như xứng với anh, so với việc đi xem mặt hoặc tìm bừa một cô nào đó thì tốt hơn nhiều, nên hai người mới ở bên nhau.
Anh cũng biết, tuy lúc ở chung cả hai đều tỏ vẻ thoải mái, nhưng đến thời khắc mấu chốt, ai nấy lại đeo mặt nạ của mình lên, anh cho rằng hình thức chung sống giữa hai người là như thế. Nhưng trên cây cầu đêm bão Macau, lúc cô dựa vào ngực anh nói cảm thấy được bảo vệ cũng rất tốt, hình như một phòng tuyến nào đó trong lòng anh dần đổ sụp.
Mà giờ này, tuy cô im lặng không nói một lời, nhưng luôn phải níu tay anh mới ngủ được, anh mới biết, tuy cô không nói nhưng rất tin cậy anh.
Cứ nghĩ rời khỏi Macau là an toàn, nhưng giây phút hay tin tai nạn, anh mới biết bất cứ thời điểm nào cũng phải giữ chặt cô, nếu cô chết, anh biết làm thế nào đây?
Thật ra, anh đã yêu cô rồi!
Nhưng phải làm thế nào mới có thể cứu vớt cô gái bi thương này đây?
Sau khi trở về, Nghê Gia nhanh chóng thϊếp đi, vẫn muốn anh ôm mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng khác vài ngày qua, lần này khi ngủ, vẻ mặt cô hết sức bất an, ngay cả nằm mơ cũng cau chặt mày, mắt giàn giụa nước, lông mi lúc nào cũng ướt sũng.
Trông cô đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, như con thú non không có mẹ.
Anh thức trắng đêm, không nhịn được miên man suy nghĩ, sau lần khóc này, liệu tâm trạng của cô có tốt lên không. Cứ miên man suy nghĩ như thế mãi cho đến khi trời sắp sáng, anh mới mơ màng ngủ mất.
Không ngờ anh lại ngủ say đến tận giữa trưa, đồng hồ sinh học của anh rất chuẩn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Lúc tỉnh táo mở mắt ra, anh bỗng sảng khoái kì lạ, cô vẫn còn đó, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn nép vào lòng anh. Ánh nắng bị bức rèm trắng cản lại, ánh sáng trong phòng rất vừa vặn, không quá sáng cũng không quá tối.
Khuôn mặt khi ngủ của Nghê Gia đã bình yên hơn hôm qua, tuy vẫn còn vương nước mắt, nhưng giữa đôi chân mày đã không còn đau khổ nữa. Anh cầm lòng không đặng ghé lại hôn lên mắt cô, ngay sau đó, lông mi cô cọ vào môi anh nghe ngưa ngứa.
Cô dậy rồi.
Anh hơi áy náy, hôn má cô: "Có phải anh đánh thức em không?".
"Không đâu", cô bĩu môi, lấy tay dụi dụi đôi mắt hơi sưng, một lúc lâu sau mới nhìn anh, vừa ngủ dậy nên có phần bướng bỉnh: "A Trạch, em đói rồi".
Việt Trạch chợt vui hẳn lên, lập tức đứng dậy, vội vã bảo người mang cháo vào, giám sát Nghê Gia ăn từng miếng một.
Nghê Gia đẩy một bát đến trước mặt anh: "Anh cũng chưa ăn gì mấy hôm nay rồi".
Việt Trạch mỉm cười: "Anh không đói".
"Nói dối!" cô lườm anh một cái, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng anh, "còn cần em đút chắc, anh là trẻ con à?".
Việt Trạch hơi sửng sốt, nét mặt có vẻ xấu hổ, ngoan ngoãn cúi đầu xuống nuốt miếng cháo, rồi mới đón thìa trong tay cô, tự mình xúc ăn.
Anh không lòng nào ăn uống, lại chợt nghe Nghê Gia nói: "Đêm qua em mơ thấy mẹ".
Anh ngẩn ra, ngẩng lên nhìn cô, đã thấy cô buông thìa, nét mặt rất nghiêm túc: "Mẹ đưa em dạo phố, mua cho em rất nhiều đồ đẹp. Mẹ còn nói, hi vọng sau khi em trở thành biên kịch nổi tiếng sẽ viết cho mẹ một bộ phim nữa".
Nói đến đây, Nghê Gia cầm thìa, xúc một thìa cháo, mím môi: "Vẫn ấu trĩ và thích hư vinh như thế đấy".
Việt Trạch nhìn vẻ bình tĩnh của cô, không khỏi hơi lo lắng: "Vậy em có thấy khá hơn chút nào không?”.
"Ừm", cô ngậm miếng cháo, lúng búng đáp, nửa khắc sau mới nói, "mẹ nói cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Hơn nữa bây giờ mẹ vẫn còn đang thở, không chịu đi, là vì lo cho em. Em muốn sống thật vui vẻ, để mẹ cũng được vui vẻ, để mẹ yên tâm".
Việt Trạch thấy cô nghiêm túc và kiên định cổ vũ bản thân như thế, nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ biết nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn kia cũng nắm lại tay anh thật chặt.
"A Trạch", cô nhìn anh, trong mắt ánh vẻ dịu dàng, "cám ơn anh hơn mấy ngày nay đã ở bên em. Em đau lòng, anh cũng đau lòng cùng em, em nên thoát khỏi nó sớm hơn mới phải".
Việt Trạch khẽ vuốt bàn tay gầy gò của cô, không đáp lại. Một lúc sau anh mới nói: "Gia Gia, cứ giao chuyện của chúng cho anh được không? Vui vẻ sống cuộc sống của em, anh sẽ không để chúng xuất hiện trong đời em nữa".
"Ừm, em biết rồi." Nghê Gia gật gật, bỏ thêm một câu, "Cảm ơn anh".
Sau cùng, Nghê Gia chợt nói chậm lại: "Lễ đính hôn của chúng ta hình như chỉ còn hai tuần nữa thôi nhỉ?".
Việt Trạch nhìn xuống đất: "Anh sẽ hoãn lại...".
"Đừng." Cô trở nên cố chấp, ngắt lời anh, "Em không muốn con đường chúng ta xác định sẽ đi bị ảnh hưởng bởi đám người đáng ghét đó, em không muốn cuộc sống của em bị ảnh hưởng vì chúng nữa. Hơn nữa", cô lơ đãng hạ giọng, "mẹ sẽ nhìn thấy". Nhưng thực ra điều cô lo lắng là, thời gian không còn lại là bao.
Việt Trạch điềm nhiên hít một hơi, bỗng cảm thấy may mắn vì cuối cùng vẫn giữ được cô: "Anh chỉ e em cần thêm thời gian bình phục, nếu em cảm thấy có thể tiếp tục thì chúng ta cứ làm theo kế hoạch đã vạch sẵn vậy".
"Vâng." Cô gật đầu thật mạnh, cả người bừng bừng tinh thần, như chiến sĩ sắp vác súng ra chiến trường.
Sau khi ăn xong, Nghê Gia rửa mặt chải đầu tinh tươm, thay quần áo rồi để Việt Trạch lái xe đưa đến Hoa thị. Cô khó khăn lắm mới ra được quyết định, tất nhiên phải mau chân đến gặp Nghê Lạc.
Nghê Lạc đang ngồi đọc tài liệu trong phòng làm việc. Đã nhiều ngày không gặp, cậu gầy đi một chút, trên vầng trán thoáng nét bi thương, nhưng vẫn kiên cường như cũ.
Nghe tiếng mở cửa, Nghê Lạc ngẩng đầu lên.
Cách một vạt nắng chiều, hai chị em nhìn nhau, nhất thời, tất cả đều là nỗi buồn đau nhạt nhòa.
"Chị khá hơn chút nào chưa?" Nghê Lạc lập tức đặt tài liệu xuống, chạy đến gần, ngồi xổm xuống trước xe lăn của Nghê Gia.
Nghê Gia còn chưa kịp lên tiếng, Nghê Lạc đã cầm tay cô, siết chặt như muốn tiếp sức mạnh cho cô: "Nghê Gia, đừng buồn nữa. Chị phải biết rằng, mẹ vui vẻ cam tâm tình nguyện cứu chị. Trên người chị còn có tính mạng của mẹ, chị phải sống thật tốt thay phần mẹ nữa!".
Cậu nhìn cô chăm chú, cổ vũ: "Hai chúng ta đều phải sống tốt hơn nữa, sống thật thoải mái hạnh phúc, có thế thì mẹ mới vui được, đúng không nào?".
Nghê Gia không ngờ Nghê Lạc lại có thể nói ra những câu an ủi cô và chính bản thân cậu như thế, vừa cảm động vì em trai đã thực sự trưởng thành, vừa củng cố thêm quyết tâm không thể trở thành gánh nặng cho cậu.
Cô ra sức gật đầu: "Đúng, hai chúng ta đều phải trở thành niềm tự hào của mẹ".
Nghê Lạc thấy vẻ kiên cường của cô, thoáng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng đặt tay lên mảng thạch cao trên đùi cô: "Còn đau không?".
"Đỡ hơn nhiều rồi", Nghê Gia lắc đầu, nói rõ hơn, "vừa rồi A Trạch bảo bác sĩ khám cho chị, nói là không bao lâu nữa có thể tháo bột rồi".
"Vậy là tốt rồi."
"Mong vết sẹo không rõ quá", Nghê Gia mỉm cười, "nếu không trong lễ đính hôn không thể mặc váy ngắn rồi".
Nghê Lạc sửng sốt: "Lễ đính hôn?".
Nghê Gia gật đầu: "Lúc nào mẹ cũng có thể ra đi, chị phải nhanh lên mới được, để mẹ đi cho yên lòng".
Nghê Lạc nắm tay cô, "Được, cho dù chị làm gì, em cũng ủng hộ chị vô điều kiện".