Lúc Việt Trạch mở cửa ra, trong khoang thuyền đã không còn bóng người.
Lòng dạ còn chưa yên đã thắt lại.
Theo lý thuyết, Ninh Cẩm Niên sẽ không dám hành động khinh suất. Việt Trạch nhìn chằm chằm vết cáu bẩn trên thảm trải sàn cùng vũng nước đọng to tướng một góc, cau màu.
Lúc này, trên mạn thuyền có người hét to: “Anh Ba, đây này!”.
Việt Trạch lập tức chạy lên, Nghê Gia đang nằm nghiêng giữa một vũng nước trên sàn tàu quét sơn trắng.
Mái tóc cô xõa tung, sắc váy đỏ sẫm như hoa hồng nở rộ.
Chiếc váy đỏ khó khăn lắm mới che được hết ngực cô, bả vai, bắp tay trắng nõn và đôi chân thon dài đều lộ ra ngoài. Trong đêm tối, trên làn váy đỏ, cơ thể của cô trắng đến nhức mắt.
Việt Trạch tức tốc chạy đến bên cạnh cô, chỉ thấy trong màn đêm lạnh lẽo, gương mặt cô lại đỏ hây hây.
Cô nhắm chặt mắt, lông mi dính đầy nước mưa, trầm tĩnh như nàng công chúa ngủ trong rừng.
Anh cởϊ áσ gió, chuẩn bị bọc cô lại thì cô đột ngột mở to mắt, đôi mắt trong trẻo như vừa được nước gột rửa, nhìn anh không chớp mắt.
Việt Trạch ngẩn ra vì ánh mắt cô, tim cũng đập nhanh hơn vài nhịp. Ngay sau đó, cô cong môi, nở một nụ cười rất khẽ: “Anh đến rồi?”.
Đầu óc Việt Trạch khẽ run lên, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, luống cuống tay chân buộc vạt váy bị xé toang của cô lại, rồi quấn cô vào chiếc áo gió bế lên.
Anh vội vàng rảo bước, áp mặt vào khuôn mặt đẫm nước mưa của cô, dịu dàng hỏi: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu, vắt tay lên ôm cổ anh, môi thoáng ý cười, thì thào lẩm bẩm như đang nằm mơ: “Em chỉ biết, anh nhất định sẽ đến cứu em”.
Giọng cô yếu ớt, sự dịu dàng chưa từng có đó như một ngón tay mềm chạm vào lòng anh. Tuy nhiên Việt Trạch vẫn phát hiện ra tình hình cô không ổn.
Người trong lòng còn mềm mại hơn trước, như một dòng nước, cánh tay ngọc mệt mỏi khoác lên cổ anh, nhưng còn giống ra sức siết chặt anh hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngâm trong mưa lâu như thế, cả người đã lạnh như băng, chỉ riêng xương gò má còn phơn phớt hồng. Đôi môi cô cũng trắng bệch, con in hằn dấu răng, như cố gắng chịu đựng một phen tra tấn khổ sở.
Tim anh đau như xé, liền ôm cô chặt hơn, nhanh chóng nhảy khỏi thuyền lên xe, lấy quần áo khô thay cho cô, ôm riết vào lòng.
Trời đã tang tảng sáng, mưa vẫn tí tách rơi, cầu đã được thông, cảnh sát căng đường giới tuyến để dọn dẹp cây cầu hỗn độn, còn liên tục kiểm tra những chiếc xe qua lại.
Dòng xe cộ cứ đi được một lát lại dừng.
Trong lòng Việt Trạch dâng lên một cảm giác lo lắng. Lên xe không bao lâu, hơi lạnh trên người Nghê Gia đã dần tan đi, ngược lại càng lúc càng nóng hầm hập. Chẳng biết tại sao, từ đầu đến cuối cô vẫn run rẩy như thế.
Anh nghĩ giờ trên đảo giới nghiêm, khắp nơi đều là cảnh sát, cũng coi như an toàn. Anh muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô khăng khăng không chịu, cứ nói đi nói lại phải về nhà.
Anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cô làm sao, chỉ biết sau khi nhìn thấy anh, cô như đứa trẻ quấn chặt làm anh dần dà mệt muốn đứt hơi.
Nhưng sao anh không nỡ gỡ tay cô ra, chỉ cúi đầu, hỏi nhỏ: “Sao thế?”.
Anh còn chưa dứt lời, cô đã ngẩng lên, hơi thở nóng cháy phả lên mặt anh, một giây sau, cô ghé lại gần, thô bạo gắng sức hôn anh.
Việt Trạch sửng sốt, đỡ lấy bả vai cô, dứt cô ra khỏi môi mình. Không còn gì để nghi ngờ hết, nụ hôn vừa chủ động vừa mãnh liệt của cô làm hơi thở anh rối loạn.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua đôi chân cô rồi mau chóng rời mắt, nhưng ấn tượng thị giác khắc sâu quá mức, muốn xua đi cũng không được.
Đây là người con gái anh hằng ước ao.
Nếu không có phản ứng gì với cô thì Việt Trạch anh không phải đàn ông nữa.
Việt Trạch vô cùng lúng túng chuyển dịch vị trí, kiềm chế cảm xúc trong lòng dù cổ họng đã khô khốc. Anh chăm chú nhìn Nghê Gia, chỉ thấy sắc mặt cô trắng hồng vì lên cơn sốt trong nắng mai, mắt phủ dày sương, hút mất hồn phách người ta.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng nén cảm giác thất bại vào trong, trầm giọng hỏi: “Không phải bọn chúng đã cho em uống gì chứ?”.
“Không đâu”, giọng cô yếu ớt, nét khó hiểu hiện lên trong mắt, “Sao anh lại hỏi thế?”.
Việt Trạch nín bặt.
Thoạt nhìn, Nghê Gia thật sự không có vấn đề gì, nếu uống phải thuốc gì thật thì phản ứng phải mãnh liệt hơn mới đúng.
Nhưng sao bỗng nhiên cô lại chủ động như thế?
Việt Trạch còn chưa nghĩ ra, cô đã tiếp tục hôn anh, đôi môi cô rất mềm rất nhẹ, chạm lên môi anh từng cái một, lần nào cũng khiến lòng anh xao động.
Tay cô ôm chặt lấy cổ anh, thân thể nóng như lửa cũng dán sát lại gần hơn.
Việt Trạch ôm vòng eo thon thả của Nghê Gia, chỉ nháy mắt tinh thần không thể kiềm chế được lại hỗn loạn.
Không nghi ngỡ gì nữa, anh muốn cô!
Trên cầu, vào khoảnh khắc tận mắt nhìn cô rơi xuống, trong đầu anh chỉ còn hai chữ: Xong rồi! Hai mươi ba năm qua, anh chưa từng trải qua giây phút nào tuyệt vọng và khủng hoảng nhường ấy.
Anh thề nhất định phải tìm được cô, nhất định sẽ không từ bỏ.
Khi Nghê Gia hôn anh, Việt Trạch quả thực không kiểm soát nổi nữa.
Anh đã quên mất việc cô bị ốm, quên rằng cô đang sốt, quên rằng thần chí cô đang mơ màng, đầu óc chỉ còn một ý niệm…
Anh khát khao có được cô, ngay bây giờ!
Việt Trạch quyết liệt hôn trả, lên thùy tai nhỏ xinh, lên cổ mềm mảnh dẻ của Nghê Gia.
Nghê Gia khẽ run rẩy trong lòng anh, nụ hôn của anh lại nóng bỏng như trộn với lửa, dày đặc lan khắp mặt cô.
Cô cảm thấy choáng váng, không ngăn nổi cơn rung động trong lòng, sự thân mật dữ dội này làm cô không đủ sức chống trả, cô mệt mỏi hừ một tiếng, chỉ còn sức để thở dốc.
Nghê Gia run rẩy, không biết anh có thể xua đi cảm giác sợ hãi người khác của cô không, nhưng cô không có sự lựa chọn nào khác.
Đôi tay mềm mại của cô tham lam vuốt ve những đường nét l*иg ngực của anh qua lớp áo sơ mi. Sự thân mật này tựa như làm vơi đi sự râm ran dưới đáy lòng.
Cơn sốt trong người Nghê Gia càng lúc càng cao, từng luồng nhiệt liên tiếp tràn vào trong cô, như thể cô đang bị ngâm trong một bể nước nóng.
Đầu cô cũng càng lúc càng nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng cảm xúc càng rõ rệt hơn, có cái rất quen thuộc, có cái rất xa lạ. Trong lúc những nụ hôn của Việt Trạch liên tiếp rơi xuống môi cô, cổ cô, ngoài mùi hương bạc hà thuộc về riêng anh còn cả mùi vị xa lạ nào đó không có ở anh.
Cơ thể Việt Trạch nóng ấm khiến Nghê Gia không biết, nó rốt cuộc là sự mâu thuẫn quen thuộc hay sự an toàn xa lạ.
Khi một cảm giác bài xích vừa được đè xuống thì một cảm giác đáng sợ khác lại được khơi lên.
Nhất thời, cô cảm thấy đau thương tột cùng.
Lúc Nghê Gia muốn đẩy anh ra, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng đã bào mòn hoàn toàn ý chí của cô, không khí càng lúc càng loãng, cô không tài nào thở nổi, cuối cùng chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô lập tức ngất xỉu.
Thế giới của cô trở nên tối mịt.
Khi ý thức quay trở lại thì Nghê Gia thấy cơn nóng nực trong cơ thể đã tan biến, vô cùng thoải mái.
Cô tỉnh lại là vì nghe được giọng nói quen thuộc, chẳng phải là em trai yêu quý của cô đó sao: “Chẳng trách lần này em đi Đức chị ấy lại không kè kè như hình với bóng, hóa ra là chạy đến Macau chơi bài bạc. Lớn thế rồi mà vẫn không làm người khác bớt lo”.
Nghê Gia mở mắt ra, nhìn Nghê Lạc: “Không nói xấu chị một lúc thì chết à?”. Nói xong cô mới nhìn sang, Việt Trạch cũng ngồi bên cạnh, trên vầng trán hằn vết mệt mỏi nhưng vẫn trấn tĩnh như thường.
Nghê Gia nhớ lại việc hai người làm ở ghế sau ô tô trước khi cô ngất đi, xẩu hổ quay mặt đi, không nhìn anh.
Việt Trạch vẻ mặt mờ ám, ánh mắt khẽ vờn quanh cô, đúng mực hỏi: “Thấy khá hơn chút nào chưa?”.
Nghê Gia cụp mắt gật gật đầu, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Đã hạ sốt rồi”.
Cô còn chưa dứt lời, Nghê Lạc đã cốc trán cô.
“Xin chị, chị làm ơn chăm sóc mình cho tốt được không, đừng liên lụy đến em!” Nghê Lạc miệng ngậm nhiệt kế, hết sức bực dọc nhìn cô, “Lần sau chị còn ốm mà không thông báo cho em thì đừng trách em cho chị ăn đòn”.
Nói xong cậu giơ nắm đấm lên, hoa chân múa tay làm bộ muốn đánh người. Nghê Gia ngẩn ra, giờ mới biết cậu cũng ốm vì tâm linh tương thông với cô.
Cô lập tức vô cùng thoải mái, nhìn hai má đỏ bừng của cậu đáng yêu như quả cà chua, không nhịn được bật cười, còn véo má cậu: “Oa nóng ghê, như bánh bao hấp ấy!”.
Nghê Lạc cáu kỉnh, một tay rút nhiệt kế, một tay kéo tay Nghê Gia ra.
Một giây sau, sự bạo lực của bác sĩ Tô bùng nổ trên đầu Nghê Lạc: “Lại táy máy”.
Nghê Lạc: “Sao anh không…”.
Bác sĩ Tô nhét nhiệt kế vào miệng cậu lần nữa: “Im miệng!”. Từ nhỏ anh ta đã là bác sĩ riêng chuyên chăm sóc Nghê Lạc nên rất có uy.
Nghê Lạc ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, căm hận trợn mắt lườm Nghê Gia. Cô lè lưỡi với cậu, tinh thần phơi phới.
Việt Trạch bên cạnh bình thản nhìn Nghê Gia, lúc ở bên Nghê Lạc cô vừa thoải mái vừa dễ chịu, nở nụ cười thuần khiết hiếm hoi đến xa lạ.
Nghê Lạc ngồi trước giường bệnh, miệng ngậm nhiệt kế, càu nhàu với Việt Trạch: “À phải rồi, anh Việt Trạch, anh đã theo đuổi được cái cô anh thích chưa?”.
Việt Trạch đưa mắt nhìn Nghê Gia, sau đó cúi đầu cụp mắt, bình tĩnh nói: “Ừm, được rồi”.
Nghê Gia khẽ khàng cắn môi, nói thật, cô vẫn chưa nghĩ ra phải nói với Nghê Lạc thế nào về chuyện này.
Nghê Lạc rất hưng phấn: “Cách em dạy anh đúng là có ích mà! Hôm nào anh dẫn cô ấy đến cho em làm quen với, dù sao cũng có công của em mà!”.
Việt Trạch gật đầu, nói sâu xa: “Quả thật có công của cậu”.
Hai tay Nghê Gia xoắn chặt, không nói không rằng.
“Vậy hai người đã đến mức độ nào rồi?” Nghê Lạc rất kích động, hỏi cho đến cùng mới thôi, “Lũy một, lũy ba hay góc rồi?”.
Cách nói mượn thuật ngữ bóng chày để ám chỉ mức độ thân mật giữa hai người khi yêu nhau. Lũy một là nắm tay, lũy hai là hôn, lũy ba là lên giường, nếu đã làm tất cả các việc trên thì được gọi là góc.
Việt Trạch bình tĩnh gãi gãi mũi, không lên tiếng. Thật ra anh cũng muốn biết vấn đề này.
Chuyện trên xe hôm đó đã bám rễ trong lòng anh. Anh cũng thường nghĩ, nếu lúc đó Nghê Gia không ngất đi thì chắc bọn họ cũng sẽ đi đến bước kia chứ?
“Anh Việt Trạch, anh quyến rũ thế này, nhất định là cô nàng kia chủ động áp sát hiến dâng đúng không?”
Nghê Gia đỏ mặt, quả thật là …
“Nhất định là thế, có phải hai người đã …”
Việt Trạch hung hắng ho đôi tiếng. Anh vẫn bình thản, nhưng Nghê Gia chịu hết nổi rồi.
Cô kéo cậu: “Nghê Lạc sao em …”
Nghê Lạc hất tay cô ra: “Chuyện đàn ông con trai, đàn bà con gái như chị chĩa mỏ vào làm gì?”
Nghê Gia hung ác bẹo má cậu: “Lắm mồm thế, cẩn thận cắn vỡ nhiệt kế, chết vì ngộ độc thủy ngân đấy!”.
Nghê Lạc nhíu mày: “Thủy ngân cũng độc như chị à?”.
Nghê Gia mắm môi mắm lợi: “Mày lại đây, chị ngứa chân rồi”.
Nghê Lạc tức thì cảnh giác nhảy lên: “Còn muốn đá em?”.
Nghê Lạc vừa bật dậy, bác sĩ Tô đã rút nhiệt kế trong miệng cậu ra, ngó qua một cái: “Ba mươi chín độ, đi truyền nước ngay”.
Nghê Lạc thần sắc mệt mỏi đi ra ngoài, vẫn không quên ai oán liếc Nghê Gia: “Tại chị hết đấy, chiều nay em còn phải đi dự thính cuộc họp hội đồng quản trị nữa”.
Nghê Gia thoáng sửng sốt, có cảm giác dáng vẻ ngốc nghếch của cậu không hợp nhắc đến đề tài nghiêm túc này, cô muốn nói gì đó thì cậu đã biến mất ngoài cánh cửa phòng bệnh.
“Chờ chút đã.” Nghê Gia loẹt quẹt xỏ dép đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng Nghê Lạc đâu.
Khi tìm được chỗ truyền nước, cô thấy Nghê Lạc đã đổi sang complet, mu bàn tay trái đang cắm ống truyền nước, tay phải đang lướt trên giấy, thảo luận gì đó với Từ Lập – trợ lý bà nội tuyển cho cậu.
Chiều nay tập đoàn có cuộc họp hội đồng quản trị, Nghê Lạc muốn đi dự thính, nhìn có vẻ cậu đã chuẩn bị rất nghiêm túc rồi. Nghê Gia không khỏi bất ngờ, cô tưởng cậu bị ốm sẽ không đi, không ngờ ông lỏi con này lại chuyên tâm đến thế.
Khác với phong cách thoải mái thường ngày, cách ăn mặc của Nghê Lạc hôm nay rất chững chạc, bắt đầu giống một người đàn ông chín chắn rồi.
Nghê Gia nghiêng đầu, say sưa nhìn vẻ tập trung nghiêm túc xưa nay chưa từng có của cậu, đây là em trai cô ư, có lẽ cậu sẽ thật sự trở thành niềm tự hào của cô.
Cô vốn muốn đuổi theo để nói với cậu mấy câu, nhưng giờ cô không nói nữa. Nói cho cậu biết Mạc Doãn Nhi là kẻ tồi tệ và những việc ả đã làm với cô? Không có chứng cứ sẽ chỉ làm cậu hoang mang mất phương hướng.
Cứ để cậu ngoan ngoãn trưởng thành, còn chuyện Mạc Doãn Nhi, cô sẽ đối phó.
Việc xảy ra đêm đó đã làm Nghê Gia quyết tâm, lần này nhất định phải chủ động ra tay.
Lúc Nghê Gia quay lại phòng bệnh, Việt Trạch đang im lặng ngồi đó, nhắm mắt lại, trên vầng trán tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi.
Rõ ràng cô đã rón rén đi rồi mà anh vẫn cảm nhận được, từ tốn mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh chiếu thẳng vào cô.
“Sao anh nhìn em thế?”
“Không sao cả.” Anh đứng dậy, nắm tay cô, lòng bàn tay vuốt nhẹ lưng cô, như thể trong lòng có chuyện gì đó, nhưng một lúc sau lại chỉ thốt ra một câu rất bình thường: “Uống nước không?”.
Nghê Gia gật gật đầu. Việt Trạch xoay người đi rót nước cho cô, đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Tống Nghiên Nhi bước vào.
Nhìn thấy Tống Nghiên Nhi, Nghê Gia sửng sốt, nhưng nhìn cô nàng mặc quần áo bệnh nhân, có lẽ đại nạn không chết rồi.
Nghê Gia vốn tưởng cô nàng đến tìm mình, nhưng Tống Nghiên Nhi chỉ hờ hững liếc cô một cái rồi nhìn sang Việt Trạch bên cạnh. Cô nàng vặn vặn tay, có phần ngượng ngập: “Cảm ơn anh đã cứu em”.
Việt Trạch đang rót nước, chỉ thờ ơ nhìn cô nàng một cái rồi quay đi đưa cốc nước cho Nghê Gia. Nghê Gia cầm cốc ngoan ngoãn uống nước, nhưng lòng hiếu kì đã trỗi dậy.
Tống Nghiên Nhi cũng nhận ra Việt Trạch không nhớ gì, mặt đỏ ửng, chậm chạp nói: “Ở Macau, anh đã cứu em từ dưới biển lên, nếu không có anh, em đã chết rồi”.
Việt Trạch không hề để ý, thành thật nói thẳng: “Tôi để cô ở bờ biển, sau đó ai cứu cô thì tôi không biết”.
“Nhưng em biết là anh.” Tống Nghiên Nhi cố chấp lúng túng nói, giọng lí nha lí nhí. Nghê Gia nghe thấy, không biết Việt Trạch có nghe thấy không. Cuối cùng, cô nàng lại kéo khóe môi tái nhợt lên, “Tóm lại, rất cảm ơn anh”.
Việt Trạch vẫn thờ ơ không nói không rằng.
Trong phòng bệnh nhất thời lặng phắc. Tống Nghiên Nhi đứng đó một lúc, nói thêm câu cảm ơn rồi mới đi.
Nghê Gia tò mò hỏi: “Anh làm anh hùng cứu mĩ nhân lúc nào thế, sao em lại không biết?”.
Việt Trạch không mảy may lo lắng, sờ đầu cô, thuận miệng đáp: “Hiểu nhầm thôi”.
Vừa nói xong thì điện thoại vang lên, Việt Trạch còn nhiều việc bộn bề, trước khi đi dặn dò cô đôi câu.
Cô cười hì hì gật đầu, ngoan như bé mèo chiêu tài nhỏ bé, Việt Trạch thấy lòng dạ ngứa ngáy, lại không cầm được lòng cắn môi cô mấy cái mới đi.
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, lòng anh lại nặng trĩu.
Màn ghế sau cứ lởn vởn trong đầu anh suốt mấy hôm nay, không tài nào xua đi nổi. Khi đó, Nghê Gia nằm dưới anh ấm nóng như lửa, mềm mại như nước. Khi mọi sự sắp nước chảy thành sông, hai má cô lại tái đi, ánh mắt dại ra, nước mắt giàn giụa trong đôi mắt mù mịt cứ thế chảy xuống.
Mỗi lần nhớ lại cảnh đó, anh đều đau đớn tan nát cả cõi lòng.
Khi đó…
Cô đã gần như mất ý thức, tiếng khóc yếu ớt mà tuyệt vọng tràn ra khỏi môi: “Van xin các người, đừng!”.
--- ------ ---------