🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Hai mẹ con trò chuyện thắm thiết, Trương Lan vô tình quay đầu, nhìn thấy Nghê Gia, như không nhìn thấy băng gạc trên cánh tay cô, cau mày:
“Ai cho con tự tiện quyết định đưa Lạc Lạc đến nhốt ở căn cứ Nam Sơn, thằng bé nào phải tù nhân? Mới đây thôi con tự tiện xúi giục bà nội lấy viên kim cương xanh kia mà không nói với mẹ một tiếng, giờ con còn làm cả việc này nữa. Con nhìn xem mấy ngày nay Lạc Lạc gầy mòn đến thế nào rồi. Mẹ không cho phép con tiếp tục làm thế nữa!”
“Mẹ, đâu đến mức cường điệu như mẹ nói.” Nghê Lạc không mặn không nhạt nói một câu, nhưng không nhìn Nghê Gia.
“Con thấy Nghê Gia thích kiểm soát người nhà.” Mạc Doãn Nhi âu sầu thở dài một hơi, sau đó trước mặt mọi người, lại bi ai nhìn Nghê Gia, “Nhưng Nghê Gia này, cậu hiểu lầm gì mình phải không? Tại sao không cho mình về nhà? Nếu cậu có gì bất mãn với mình, cậu nói ra đi, mình sẽ sửa hết. Cậu đừng đối xử với mình như thế được không?”.
Nghê Gia nghe mà ghê răng, cô ả này còn định diễn tiếp sao?
Mấy câu oan ức của cô ả thu phục tất cả mọi người rồi.
Ninh Cẩm Niên sắc mặt xanh mét, không ngờ cô gái mềm yếu như Mạc Doãn Nhi lại long đong trắc trở đến thế, cô ấy ẩn nhẫn thế này quả thực làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Đáng tiếc giờ hắn chỉ là người ngoài, không có tư cách đứng ra bảo vệ người con gái đáng thương này, chỉ có thể oán hận siết chặt nắm đấm.
Còn Trương Lan, ở nhà phải lấy lòng Nghê Gia vốn đã khiến thị khó chịu, giờ lại thấy Mạc Doãn Nhi đau lòng nhường này, thị bèn sắt mặt lại, gần như ra lệnh cho Nghê Gia:
“Con nói với bà nội, sau này Mạc Doãn Nhi muốn về thăm nhà lúc nào cũng được.”
Nghê Gia nheo mắt lại, mở miệng cân nhắc. Vốn định nói mấy câu chua ngoa đanh đá nhưng cuối cùng cô lại không nói nửa lời, áp dụng cách thức ôn hòa nhất, lặng lẽ phủ nhận.
Trương Lan chờ một lát không thấy cô có phản ứng gì, nổi giận: “Con có nghe thấy mẹ nói gì không?”.
Thị cau mày giục giã Nghê Gia, cô chỉ cười nhạt: “Nghe thấy rồi”.
“Nghe thấy rồi thì gọi điện thoại cho bà nội ngay đi!” Trương Lan cáu bẳn hạ lệnh.
Nghê Gia không nhìn thị, nhưng lại nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương và ánh mắt tràn đầy đắc ý của Mạc Doãn Nhi, nhả ra một chữ như chém đinh chặt sắt: “Không!”.
Cô còn gằn thêm từng tiếng bổ sung: “Hôm nay không được, ngày mai không được, sau này mãi mãi cũng không được. Bà nội nói…”, Nghê Gia nhìn Mạc Doãn Nhi, đôi môi nở một nụ cười tuyệt mỹ mà độc địa, “bà nội nói rồi, con mới là phượng hoàng đích thực về tổ, cô ta chỉ là con sẻ nhép tạp chủng, đừng hòng nghĩ đến việc quay về nhà họ Nghê nữa”.
Một trận gió lạnh quét vù vù khắp cả phòng bệnh.
Bác sĩ và các y tá chạy ra ngoài nhanh như chớp, mấy người trong phòng còn chưa hoàn toàn hoàn hồn.
Tống Nghiên Nhi đực mặt ra, Nghê Lạc thì ngẩn người.
Ninh Cẩm Niên kinh hãi, nổi cáu, phẫn uất nhưng lại bất lực.
Mạc Doãn Nhi sững sờ? Cô ta đang nói gì? Cô ta là phượng hoàng, còn mình là chim sẻ? Còn là con sẻ nhép tạp chủng? Được lắm Nghê Gia, mày tưởng như thế là hạ thấp tao xem thường tao ư?
Trong lòng Mạc Doãn Nhi hiện giờ dâng lên nỗi hổ thẹn và phẫn nộ xưa nay chưa bao giờ có, ả tưởng mình có thể nhờ Trương Lan dọa Nghê Gia, không ngờ còn rước lấy nỗi nhục lớn hơn.
Trong mắt Nghê Gia ánh lên vẻ coi thường, như một cây roi quật lên mặt Mạc Doãn Nhi, con sẻ nhép tạp chủng? Bà nội lại có thể nói mình là con sẻ nhép tạp chủng trước mặt cô ta?
Mạc Doãn Nhi nắm chặt hai tay, móng tay gần như bấm thủng lòng bàn tay. Nhưng vừa quay đầu, thấy Ninh Cẩm Niên cũng tức đến mức tay nổi gân xanh, Mạc Doãn Nhi bất ngờ có cảm giác gặp họa được phúc, xem ra Nghê Gia làm nhục ả lại khơi lên ý muốn bảo vệ của Ninh Cẩm Niên.
Trương Lan nổi điên, Nghê Gia không những không coi thị ra gì mà còn hạ nhục Mạc Doãn Nhi như thế, quả thực là không biết tốt xấu, khinh người quá đáng. Thị đứng phắt dậy, giơ tay lên toan tát Nghê Gia.
Tống Nghiên Nhi sợ hãi thét lên, Nghê Lạc cũng giật mình đánh thót.
Nhưng Nghê Gia, con ngươi sa sầm, không ngờ lại nghênh đón, tiến bước lại gần, khuôn mặt lạnh như băng, chăm chú áp sát Trương Lan.
Trương Lan nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và gương mặt vô cảm của cô, không hiểu sao tay run lên, bàn tay giơ lên mà mãi không hạ được xuống.
Nghê Gia ngước mặt lên, nhíu đôi chân mày mảnh dẻ, nhoẻn cười: “Có câu, cha mẹ có ơn giáo dưỡng con cái, nên con cái không được oán hận nửa lời, phải nhận sự trách mắng của cha mẹ”.
Trương Lan lại càng chột dạ, thị chưa từng giáo dục cô, chưa từng nuôi dưỡng cô, dù cô đã dọn về nhà vài tháng nay, thị cũng chư từng để tâm đến chuyện của cô.
Câu này của Nghê Gia đã đâm thẳng vào nỗi xấu hổ của thị, thị vừa bực vừa tức, con bé chết tiệt sao lại cố tình làm khó thị.
Bàn tay Trương Lan vẫn giơ cao, đánh cũng không được mà không đánh cũng không xong.
Nhưng Nghê Gia không cho thị cơ hội suy nghĩ nữa, cô dập tắt nụ cười cứng ngắc nọ, dứt khoát quay người bỏ đi.
Một mình cô đi trên hành lang bệnh viện trống trải. Mùi thuốc khử trùng có lẽ nồng quá, làm mũi cô hăng theo, vừa nhức vừa xót.
Đối với cô, tình cảm của người thân không phải tự nhiên mà có, phải tự mình ra sức tranh giành. Nhưng cô nghĩ mãi không ra, vì sao càng cố gắng tranh giành lại càng khó có được?
Nghê Gia đi xuống bãi đỗ xe, đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, cô ngoái lại nhìn, là Nghê Lạc.
Nghê Gia khó khăn lắm mới cố nén được nước mắt, bây giờ ngay cả vờ cười cũng không làm nổi, trống rỗng hỏi: “Em ra đây làm gì? Ban nãy xem ra em ghét chị lắm nhỉ?”.
Sắc mặt Nghê Lạc rất xấu, giống như cô, cũng không thèm ra vẻ, giọng điệu cứng rắn như muốn đè chết người: “Tôi nói rồi, vào viện với chị, rồi cùng về nhà với chị”.
Nghê Gia thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn cậu.
Nghê Lạc kiềm chế được giây lát, song cậu là đứa vui buồn gì cũng hiện hết lên trên mặt, sự tức giận cố giấu trên mặt cuối cùng cũng không che nổi: “Nghê Gia, tại sao chị phải đối xử với những người bên cạnh như thế?”
Nghê Gia quay đầu, nhìn đèn tín hiệu đằng xa, đôi mắt đen thẳm hắt bóng thứ ánh sáng rực rỡ, nhìn xa xăm: “Bởi vì chị vốn là người xấu xa lòng dạ độc ác mà”.
Câu trả lời này làm Nghê Lạc không biết đáp lại thế nào.
“Nếu chọn một người phải chết giữa chị và Mạc Doãn Nhi, em sẽ không do dự gì chọn chị đúng không?” Nghê Gia rất bình tĩnh, không mang chút cảm xúc nào.
“Tôi… Ơ…” Nghê Lạc cuống lên, đây là vấn đề quái quỷ vớ vẩn quàng xiên gì thế, cậu khó chịu cau mày, “Chị nói linh tinh gì đấy? Sao lại không do dự gì?”.
“Đúng mà, hoặc sẽ suy nghĩ kĩ càng, sau đó chọn chị chết đi.” Nghê Gia cười, “Có gì khác nhau sao?”
Nói xong, cô tiếp tục bước đi, giọng nói vang vọng trong bãi đỗ xe trống trơn: “Không cần cố ép mình đi theo chị. Chị biết đường về nhà. Tuy rằng, nơi đó thực ra cũng chẳng phải nhà của chị…”.
Nghê Gia một mình rảo bước trên con đường nườm nượp xe cộ, tài xế Vương lặng lẽ chậm rãi lái xe theo sau cô.
Hóng gió đêm gần một tiếng đồng hồ, ấm ức trong lòng cô vẫn còn tích tụ, không thể giải tỏa. Lúc băng qua vườn hoa vòng xuyến, cô mệt mỏi ngồi bệt xuống bậc thang cẩm thạch, gục đầu xuống, tự ôm chặt lấy mình.
Cô đột nhiên hận bản thân mình, vừa rồi trong bệnh viện không nên kiêu ngạo như thế, không nên trắng trợn như thế.
Kiểu chống đối này không làm lòng cô dễ chịu hơn bao nhiêu.
Mẹ vốn không thích cô, giờ nhất định càng ghét cô. Còn cả Nghê Lạc nữa, tuy cậu vừa phá phách vừa xấu tính, nhưng vẫn chỉ là một cậu thanh niên có nội tâm đơn giản.
Vừa rồi, khi châm chọc Mạc Doãn Nhi, khiêu chiến mẹ mình, gương mặt cô nhất định rất xấu xí, nhất định đã dọa Nghê Lạc sợ rồi. Bằng không, cậu sẽ không im lặng lại tức giận như thế.
Nghê Gia lặng lẽ nghĩ, thật ra cô không cần họ thích mình. Điều cô quan tâm là nếu như mất đi đồng minh, lại có thêm nhiều kẻ địch mạnh hơn, cô sẽ rất mệt, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cách an ủi này thật sự không có chút thuyết phục nào.
Nghê Gia cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt lại, chìm trong bóng tối, tại sao lại đột nhiên có cảm giác thất bại và lạc lối nhường này?
Cô lẳng lặng ôm lấy mình, lòng nặng trĩu, chỉ muốn ngủ vùi. Im lặng trong bóng đêm không biết bao lâu, trên đỉnh đầu bất chợt truyền đến một giọng đàn ông lạnh nhạt nhưng trong trẻo:
“Ai đã làm em buồn?”.
Cô đột ngột có cảm giác vượt thời gian.
Ninh Cẩm Hạo?
Tất cả những vướng mắc và trơ trọi ban nãy như có một nơi để trút ra, cô tâm tư trăm mối ngẩng phắt đầu lên.
Dưới màn trời đầy sao lấp lánh, người con trai kia mặt mày tuấn tú, lộ ra nét tự phụ khác thường. Khuôn mặt rất đẹp, nhất là đôi mắt sâu thẳm kia, giống như còn sâu hơn cả bầu trời đêm sau lưng anh, như có thể hút người ta vào.
Nhưng ánh nước trong mắt Nghê Gia ảm đạm đi trong nháy mắt, sao lại là anh ta?
Việt Trạch?
Việt Trạch vốn phải lên máy bay sang London, nhưng lúc ô tô dừng đèn đỏ chỗ ngã tư, anh vô tình nhìn thấy trên bậc thang cẩm thạch nơi vườn hoa vòng xuyến, một cô gái đang cuộn tròn mình lại.
Thắt lưng lụa, quần bò ống côn mài, tay trái quấn băng rớm máu, không phải Nghê Gia buổi sáng thì ai?
Anh nhớ cô nói có việc, nhưng không biết vì sao lại một thân một mình ngồi ở đây, vùi đầu ôm lấy mình, lặng ngắt như một pho tượng.
Trên bậc thang dài, tấp nập người qua lại, thi thoảng có kẻ ném cho cô ánh mắt kinh ngạc, nhưng cô lại tĩnh mịch chìm trong thế giới của mình.
Kì lạ thật!
Thấy vậy, anh có đôi chút xót xa.
Trong lòng Việt Trạch dâng lên thứ cảm xúc không nói nên lời. Khi ánh đèn thành phố lướt qua khung cửa xe, ma xui quỷ khiến thế nào, anh kêu dừng xe.
Khi anh hoàn toàn không biết mình đang làm gì thì đã đến trước mặt cô.
Nhưng cô vẫn cuộn mình lại, vẫn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích, giống như một con thú nhỏ.
Anh đứng một hồi lâu, cảm nhận hành động của mình thật tức cười, đi không được mà ở cũng không xong. Anh nhìn cô một lúc nữa, lại thấy hơi tò mò, sao cô ngồi ở đây lâu thế này nhỉ?
Cô gái này khác xa người lắm mánh khóe, khôn lỏi lại chua ngoa độc miệng trong ấn tượng của anh.
Khi anh cất tiếng hỏi, khi cô ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, anh thấy được một gương mặt không chút phòng bị của cô gái này.
Bóng đêm tôn lên gương mặt trắng trẻo của cô, mộc mạc và đơn giản, không kiên cường, không nghiêm nghị, không tự tin, không kiêu ngạo, không lạnh nhạt, thậm chí không cả thanh cao đẹp đẽ.
Đôi mắt cô như nước, trong sáng rõ ràng, chỉ có niềm vui sướиɠ không che giấu, giống như trẻ con, yếu ớt và bất lực ngóng trông bất kì một người nào đó sẽ đến.
Dù chỉ trong một chớp mắt nhưng anh cũng thấy giật mình, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Song chỉ một giây sau, tất cả mọi thứ trong mắt cô lại trôi tuột đi, cô lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt bình thản như mọi khi.
Sự chuyển biến nhanh chóng này khiến anh cảm thấy như thể cô cho rằng anh là một người khác, kết quả lại khiến cô thất vọng.
Anh nhìn cô, nhạt nhẽo nói: “Em đang chờ ai à?”.
Cô lắc đầu, rất quả quyết: “Không”.
Sau đó?
Không có sau đó. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, không nói gì cả.
Nghê Gia tìm đề tài để hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”.
Việt Trạch im lặng, thầm nghĩ, tôi cũng muốn biết câu trả lời đây.
Anh gãi gãi mũi, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, còn chọn một đề tài cô có hứng: “Vừa rồi ngồi trên xe, vốn định gọi điện hỏi em chừng nào thì cần chuyển máy móc đến, không ngờ lại gặp em ở ngay ven đường”.
Đề tài này quả nhiên đã thành công trong việc khơi dậy hứng thú của Nghê Gia, cô lập tức đứng lên, nói: “Đương nhiên càng nhanh càng tốt, tất nhiên cũng phải xem các kĩ sư bên anh khi nào thì tiện nữa”.
“Ừ, để tôi xem thế nào, đến lúc đó sẽ liên lạc với em.” Anh nói rất tự nhiên, “À đúng rồi, tôi không có số của em”.
Nghê Gia bèn lấy di động ra, trao đổi số điện thoại với anh, sau đó còn lịch sự nói: “Anh Việt bận rộn như thế, chỉ cần để cấp dưới liên lạc với tôi là được rồi, không cần tự mình lo liệu đâu”.
Việt Trạch gật đầu, nhìn xuống tay cô, hỏi: “Bác sĩ có nói nghiêm trọng không, vết thương ấy?”.
Nghê Gia sờ sờ cánh tay, đáp: “À, không sao đâu ạ”.
Từ sau khi anh xuất hiện, cô luôn duy trì khoảng cách với anh, cười rất đẹp nhưng cũng rất xã giao, trả lời câu hỏi cũng vậy. Nếu là công việc làm ăn, cô sẽ nói năng tỉ mỉ, song chỉ cần đυ.ng chạm chút xíu đến vấn đề cá nhân, cô chỉ trả lời đối phó một hai chữ cho xong.
Một cô gái kì lạ!
Việt Trạch không phải là người giỏi thúc đẩy bầu không khí.
Nghê Gia cũng không có ý kiến gì, giống như so với việc phải tán chuyện với anh, cô thà chọn sự im lặng đầy lúng túng còn hơn.
Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mở máy, là Nghê Lạc.
“Nghê Gia, chị đang ở đâu?” Giọng điệu của cậu có vẻ khá hơn trước một chút.
Nghê Gia mềm cả người vào khoảnh khắc này, không hiểu tại sao, đột nhiên cô thấy hơi tủi thân. Cô nhếch miệng, tức giận quát cậu: “Em quan tâm chị ở đâu làm gì?”.
Nghê Lạc thắc mắc: “Chẳng lẽ chị không sợ buổi tối tôi vui vẻ bên ngoài hả?”.
Đúng là muốn ăn đòn mà!
Nghê Gia trợn mắt: “Vườn hoa vòng xuyến, đại lộ số Bảy. Năm phút nữa không đến, tự gánh lấy hậu quả”.
Nghê Lạc “hứ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Nghê Gia bỏ điện thoại, bất giác mỉm cười, thằng ranh thối này, vẫn còn chút lương tâm. Cô phấn chấn nở một nụ cười rồi mới phát hiện Việt Trạch vẫn ở bên cạnh, bèn xốc lại cảm xúc, bày ra dáng vẻ không buồn không vui.
Song, với anh mà nói, nhìn thấu sự thay đổi cảm xúc như trẻ con này chẳng tốn chút sức lực nào.
Xem ra cô bé này cãi nhau giận dỗi với bạn trai rồi, vừa mới được dỗ dành một cái là vui như được kẹo, đúng là đáng yêu.
Việt Trạch khẽ cong đôi môi mỏng, nói: “Tôi đi trước nhé”.
Nghê Gia vui vẻ vẫy vẫy tay với anh, nhìn chẳng khác gì mèo chiêu tài. Đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười thuần túy nhất không hề che giấu bản thân mình trước mặt anh.
Ánh mắt Việt Trạch thoáng khựng lại, quay lưng bỏ đi.
Năm phút sau, Nghê Lạc đến, hết sức khó chịu oán thán: “Tôi điên thật rồi, nếu biết sớm phiền toái thế này, tôi đã không hứa đi bệnh viện rồi về nhà với chị. Người nói không giữ lời là con cún, tôi không muốn làm cún nên mới đến tìm chị thôi. Hừ, sau này tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng hứa hẹn cái gì với chị hết”.
Chị không nói em là con cún, chị cũng không ép em hứa hẹn gì với chị, là do em một mình quyết định đấy chứ!
Nghê Gia cười hì hì, nhảy lên túm bả vai Nghê Lạc, vò đầu cậu: “Nhớ chị thì cứ nói, vờ lạnh lùng cho ai xem chứ!”.
Chiều cao của Nghê Lạc lại bị cô kéo thấp xuống, cậu gần như xù lông ra: “Chị có thể sửa thói quen động một tí là ra tay được không hả? A a, bỏ tay ra, á, chị bỏ tay ra…”.