🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Thứ hai, bảy giờ sáng, Nghê Gia rửa mặt chải đầu xong xuôi, chuẩn bị đi học, phát hiện cửa phòng Nghê Lạc vẫn đóng im ỉm.
Cô hỏi Trương Lan: “Mẹ, Nghê Lạc đã dậy chưa?”.
“Chưa đâu, hôm qua em chơi game đến gần sáng mới ngủ.”
“Nhưng hôm nay nó phải đi học còn gì ạ?”
“Thôi kệ, em cũng mệt rồi, mấy buổi học thôi mà, không đi cũng có sao.”
Nghê Gia không còn gì để nói: “... Mẹ, sao mẹ có thể như thế?”.
“Con vào gọi nó dậy!” Cô xoay người đi vào phòng Nghê Lạc.
Trương Lan không ngăn lại, chỉ nhìn theo bóng Nghê Gia, thấy khoảng cách đủ xa để cô không nghe thấy được nữa, thị mới cất giọng càng lúc càng nhỏ: “Đừng đi, ban nãy mẹ có gọi một câu mà nó sừng sộ lên...”.
Trương Lan nhấc tách trà lên, tao nhã nhấp một ngụm.
Nửa khắc sau, trong phòng Nghê Lạc truyền ra một tiếng kêu thảm thiết đứt gan đứt ruột.
“A!!!!!!!!!!!!!!”
Tay Trương Lan run lên, tách sứ va vào nhau lạch cạch, trà sữa trong tách đổ hết ra bàn. Thị hết hồn, vội vã chạy vào xem có chuyện gì.
Trương Lan còn chưa kịp bước qua cửa, đã thấy Nghê Gia đi ra, cười tít mắt nói: “Mẹ, không sao đâu, nó dậy rồi”. Chân phải của cô còn đang nhấc lên, nhởn nhơ vênh váo lắc lắc mắt cá.
Trương Lan không tin nổi, trong nhà này làm gì có ai gọi được Nghê Lạc dậy.
Thị vội vàng xông vào xem, chỉ thấy cậu con cưng mặc độc cái qυầи ɭóŧ đang túm chân lăn lộn dưới sàn, cả phòng ong ong tiếng kêu rên đau đớn của cậu chàng.
Trương Lan trợn tròn mắt há hốc mồm, đặc biệt là khi bên ngoài còn truyền đến tiếng nhắc nhở chậm như rùa của Nghê Gia: “Nghê Lạc, mười lăm phút nhé”.
Mười lăm phút sau...
Nghê Lạc đã rửa mặt xong, ngậm miếng bánh bao ngủ gà ngủ gật trên bàn ăn.
Trương Lan đau lòng, nguýt Nghê Gia một cái: “Con cũng thật là, em con muốn ngủ thì...”.
“Mẹ, bọn con đi học đây.” Nghê Gia kéo luôn Nghê Lạc lên.
Nghê Lạc buồn ngủ díp cả mắt, bực mình đẩy cô ra: “Hôm nay tôi xin nghỉ, không đến trường”.
“Nghỉ cái đầu cậu.” Nghê Gia lập tức nhảy lên, tay kẹp chặt cổ Nghê Lạc, độ cao của Nghê Lạc bị Nghê Gia chỉ mang giày bệt kéo từ một mét tám mốt xuống còn một mét sáu tám.
Đầu cậu bị cánh tay mảnh dẻ của cô kẹp chặt, không thể cựa quậy, cả người cong như con tôm khô bị cô khống chế lôi ra ngoài.
“Nghê Gia chị bỏ tay ra!” Cổ cậu bị bóp nghẹt, không hít thở được, bí bách bực bội.
Nghê Gia véo cậu một cái: “Lên xe rồi bỏ”.
Nghê Lạc đã bị bắt ép lên xe như thế.
Thoát khỏi sự kìm kẹp, Nghê Lạc liền bùng nổ: “Nghê Gia, chị đừng tưởng vũ lực có thể giải quyết được vấn đề. Cho dù tôi đến trường, chẳng lẽ chị định bám theo tôi mười tiếng một ngày chắc?”.
Nghê Gia nhìn phong cảnh lướt qua ô cửa xe, không nói không rằng. Hiện giờ cô chưa thể nói cho cậu biết, cô đã nộp đơn chuyển Nghê Lạc đến lớp thực nghiệm quân sự, quản lý theo hình thức quân đội, đến lúc đó...
Không phải chú em muốn trốn, muốn bùng học là trốn, là bùng học được.
Thôi, tin tức gây suy sụp tinh thần này, chờ cậu đến trường rồi tự mình từ từ khai quật vậy.
Nghê Gia lén lút thay đổi thái độ, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nghê Lạc, chẳng phải lần trước chúng ta đã giao hẹn ở bãi đỗ xe rồi sao? Em phải chịu khó học hành”.
Nghê Lạc không thể tin nổi, khinh bỉ cô: “Chị tưởng tôi ngu giống chị à? Ngày hết hạn cá cược còn chưa đến, chị vẫn chưa thắng đâu”.
Xem ra, không thể coi cậu có chỉ số thông minh của trẻ em được.
Đến trường, Nghê Lạc lúc nhảy xuống xe còn đóng sập cửa rầm một cái.
Nghê Gia xét thấy xung quanh có rất nhiều người, rồi lại nghĩ cô đã thọc gậy bánh xe cậu rồi, nên cố gắng nhịn cơn xúc động muốn đá lăn quay cậu em mình xuống.
Không chỉ thế, cô còn cười nịnh đầm: “Nghê Lạc, đi học vui vẻ nhé”.
Nghê Lạc bị nụ cười của cô làm cho méo cả mặt, xách cặp chạy đi nhanh như chớp.
Nghê Gia nhìn theo bóng lưng dào dạt sức xuân của cậu, thở phào một hơi, xoay người đi vào trường mình.
Trường của Nghê Gia với Nghê Lạc ở sát cạnh nhau, cổng sau chỉ cách một con ngõ nhỏ, thư viện của hai trường lại ở cùng chỗ, chia làm hai khu đông – tây.
Vì lí do này, các người đẹp của Học viện Nghệ thuật ngày nào cũng ở lì trong thư viện, cô nào cũng xúng xính xiêm áo giống như đang diễn thử trước ống kính vậy. Còn các cô đang đọc sách hay ngắm trai trường hàng xóm thì chẳng ai biết cả.
Nghê Gia đi qua trạm báo, tình cờ nhìn thấy tên mình. “Không gian bí mật ba ngày đạt mức doanh thu phòng vé hơn 200 triệu, Tần Cảnh và Nghê Gia của Học viện Vị Ương tạo ra một thần thoại phim điện ảnh viễn tưởng về tình yêu”.
Nghê Gia và Tần Cảnh từng hợp tác, bộ phim Không gian bí mật công chiếu cuối tuần trước là do Nghê Gia làm biên kịch.
Bộ phim kể về một đôi nam nữ xa lạ, lúc xuyên không hai người đã có mối quan hệ vừa là đối thủ vừa là tình nhân khăng khít, sau này trở về hiện thực, ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người ở bên nhau.
Nghê Gia hoàn toàn không ngờ rằng, một bộ phim khoa học viễn tưởng về tình yêu lại có được danh tiếng và doanh thu phòng vé cao đến thế, càng không ngờ mình lại có thể viết được một tác phẩm vui buồn lẫn lộn làm người ta rung động thế này.
Chẳng qua, kiếp trước, vấn đề thân phận đột ngột xảy đến làm Nghê Gia quên luôn cả vụ biên kịch này.
Cô mua tờ báo kia, ánh mắt chợt dừng lại ở một tờ tạp chí khác, trang bìa là hai “chị em đẹp hơn hoa” Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi với tiêu đề “Hai thiên kim nhà họ Tống nắm tay đóng phim tình cảm đẫm nước mắt Em ở chốn thiên đường”.
Nghê Gia chế nhạo, năng lực nắm bắt thông tin của truyền thông mạnh thật, Mạc Doãn Nhi cũng được coi là thiên kim nhà họ Tống rồi? Có điều, tiêu đề này làm người ta cảm thấy đây như phim đồng tính nữ.
Nghê Gia đã từng thấy poster Em ở chốn thiên đường ở rạp chiếu phim, nam chính là ngôi sao đang nổi Giang Tinh Vũ, nữ chính là hai chị em thế hệ mới Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi. Cô đã đọc qua giới thiệu, bộ phim kể về ba người thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nam chính yêu một trong hai cô bạn, nhưng cô gái mắc bệnh hiểm nghèo, thế nên gửi gắm bạn trai mình cho bạn thân chăm sóc.
Sau đó cô bạn thân và anh bạn trai đó ở bên nhau. Nhưng nam chính vừa xót xa bạn gái cũ đang ở nơi thiên đường, lại vừa thương bạn gái hiện giờ. Còn cô bạn thân, đã yêu anh chàng này nhưng lại nhớ đến bạn tốt của mình.
Kết cục, nam chính trong một lần qua đường nhìn thấy loài cúc marguerite bạn gái cũ thích, chạy đến định mua, gặp tai nạn xe rồi qua đời.
Nghê Gia quả thực không còn sức đâu để chửi tục, nghĩ bụng muốn hỏi biên kịch kia: Rốt cuộc thì đồng chí muốn thể hiện điều gì vậy?
Cô bước vào phòng học, trong phòng vốn đang ồn ào chợt lặng đi vài giây, đám Diêu Phi nhìn thấy cô thì rõ ràng đã dè dặt hơn nhiều. Những ánh mắt hoặc ghen ghét, hoặc bất mãn, hoặc ngưỡng mộ, hoặc thân thiện của các bạn khác, cô đều ngoảnh mặt làm ngơ, tìm hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.
Cô vừa mới ngồi xuống đã có điện thoại gọi đến, là Nghê Lạc.
“Nghê Gia, chị lại tính toán hại tôi. Đưa tôi vào căn cứ Nam Sơn như nhà tù ấy, chị có lầm không? Chị muốn chết à?!!”.
Nghê Gia ngồi trong phòng học, mặt mày tươi tắn: “Ừ, được, tạm biệt”.
Quản lý theo hình thức khép kín, không được sử dụng thiết bị điện tử, Nghê Lạc, người muốn chết là cậu đấy.
Cô cúp điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng.
Chỉ lát sau, mấy cô bạn học mồm năm miệng mười đến hỏi: “Nghê Gia, hôm qua tớ xem Không gian bí mật rồi, lời thoại vừa hài hước vừa sâu sắc. Cậu giỏi thật đấy”.
“Đúng rồi, doanh thu phòng vé tốt thế, sau này sẽ có tiền thưởng chứ?”
“Có điều giờ cậu đã là đại tiểu thư, chút tiền cỏn con ấy có là gì.”
Nghê Gia thấy mấy nữ sinh này thật lắm chuyện theo cái nhìn của một người hai mươi chín tuổi. Nhưng bây giờ cô đang là sinh viên đại học năm hai, mà tính nết mấy cô bạn này cũng tạm, không phải dạng đầu óc mất cân bằng như Diêu Phi. Nghê Gia vẫn rất thân thiện trả lời các câu hỏi, tiện thể giới thiệu cho các cô một vài quyển sách hay nâng cao khả năng ngôn ngữ.
San San thở dài: “Hâm mộ cậu quá, kịch bản của bọn tớ đến giờ vẫn chưa được đạo diễn nào để ý, lo muốn chết!”.
Nghê Gia an ủi: “Mới năm hai thôi mà, cứ từ từ, mình cũng chỉ ăn may thôi”.
Quả thế thật, đạo diễn bình thường sẽ không tìm sinh viên đại học viết kịch bản, còn người đầu tư cũng sẽ không tìm đạo diễn đang ngồi trên ghế nhà trường đi quay phim.
Tần Cảnh là một trường hợp đặc biệt, tự bỏ tiền quay phim. Bởi chị vẫn là sinh viên nên sẽ không kỳ thị biên kịch đang đi học. Chị và Nghê Gia vốn rất thân thiết, hơn nữa lúc Nghê Gia còn là một cô nhóc nghèo thì đã là sinh viên giỏi của khoa Biên kịch rồi, chị đương nhiên sẽ để cô viết kịch bản.
Kịch bản Không gian bí mật vốn được Nghê Gia viết khi còn nghèo kiết xác. Non nửa năm chuyển vào Nghê gia, cô không còn tâm trí viết kịch bản tiếp nữa, suốt ngày chỉ nghĩ làm cách nào để gia đình vui vẻ, làm cách nào để mọi người ghét bỏ Mạc Doãn Nhi, làm cách nào để trút hết bất mãn, thật đáng sợ!
Nghê Gia mở giáo trình ra, thầm nghĩ, kiếp này nhất định không được từ bỏ ước mơ của mình, từ bỏ vì người khác lại càng không đáng.
Cô nghiêm túc học hết một tiết, tiếng chuông báo tan học vừa vang lên thì màn hình điện thoại cũng sáng, là Từ Hiền gọi.
Dây chuyền sản xuất công nghệ cao của Hoa thị cần mở rộng, hiện tại rất thiếu máy móc sản xuất. Trước kia Hoa thị đều trực tiếp hợp tác với một công ty chế tạo máy của Đức, ủy thác họ sản xuất cho Hoa thị. Nhưng thời hạn hợp tác của công ty đó và Hoa thị chỉ có mười năm, giờ vừa lúc hết hạn hợp đồng. Có điều, Nghê Gia lại điều tra ra, công ty này sản xuất cho Hoa thị mười năm nay, năm ngoái có năm bộ bị trả hàng vì lỗi thời.
Lúc kiểm tra biên bản, Nghê Gia cảm thấy rất lạ, thời gian sản xuất máy móc tự động hóa cỡ lớn này dùng năm làm đơn vị đo. Trước kia chuyên gia Đức đều ở Trung Quốc hai ba năm, năm ngoái lại chẳng hiểu tại sao bị đuổi đi, giống như Hoa thị đã nuốt lời vậy.
Nghê Gia tạm thời không có tâm trí đâu đi lo chuyện năm ngoái, giờ quan trọng là làm sao để cứu vãn vấn đề trước mắt.
Chế tạo một dây chuyền sản xuất cần ít nhất một năm, Hoa thị không thể đợi lâu như vậy, Nghê Gia bảo Từ Hiền liên hệ với công ty bên kia, nói Hoa thị đồng ý mua lại một lần nữa với giá gốc.
Nhưng công ty kia đã bị mua lại. Mà công ty mua lại đó chính là công ty trang thiết bị SIESS, trực thuộc Vận tải Việt thị.
Sau khi báo cáo lại tình hình xong xuôi, Từ Hiền bỏ nhỏ thêm một câu: “Người quản lý SIESS của nhà họ Việt là Việt Trạch, thế nên...”.
Cô có thể mua được năm dây chuyền sản xuất kia hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của Việt Trạch.
Nghê Gia nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng lạnh nhạt của Việt Trạch, không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn. Kiếp này chỉ cần đưa được Nghê Lạc và Hoa thị trở về chính đạo, muốn cô làm gì cô cũng quyết tâm làm.
Nhưng anh chàng Việt Trạch này thì hơi khó khăn.
Nghê Gia vốn định đánh vào sở thích, nếu anh ta thích rượu vang, cô sẽ đào cho bằng được một chai lâu năm; thích sưu tập xe, sẽ tặng anh ta con xe quý của Nghê Lạc; thích gái đẹp, sẽ đóng gói mấy cô đàn em đàn chị khoa Biểu diễn lại tặng anh ta.
Nhưng Từ Hiền nói, không điều tra được người này có ham mê gì.
Nghê Gia cuống lên, thế thì ít nhất cũng phải điều tra ra xem anh ta hay đi đâu để tiện đến bao vây chặn đường, dùng tình làm người hiểu rõ, lấy lý làm người động lòng, song vẫn không có kết quả.
Từ Hiền nói, gặp anh ta còn khó hơn gặp cụ Việt.
Nghê Gia bó tay, định đến nhờ Tần Cảnh. Bọn họ là họ hàng, nhất định có cách liên lạc. Nhưng cô còn chưa mở miệng thì Tần Cảnh lại hỏi cô buổi chiều thứ sáu có muốn đi cưỡi ngựa không, những người ở đó cô đều biết cả.
Hình như Tần Cảnh muốn giúp cô hòa nhập với cuộc sống này nhanh hơn, Nghê Gia bèn nhận lời.
Lần cưỡi ngựa này do Ninh Cẩm Hạo tổ chức, Nghê Gia nghĩ có lẽ sẽ gặp được Việt Trạch, nhưng sau khi tới trường đua ngựa, cô hơi bất ngờ.
Mạc Doãn Nhi đến đây làm gì?