Chương 7: Ghen (1)

Hoàn Triệt sau khi trở về vẫn như cũ làm bảo tiêu kiêm tài xế, cũng không nói nhiều lời mà một tấc không rời đi theo bảo vệ Doãn Hân Dao.

Doãn Hân Dao lại thay đổi rất lớn, không trầm mê tiệc tùng, phóng túng trai gái, ngay cả bạn thân Hà Di Nhi gọi cũng không muốn đi. Ở công ty, cô cũng tựa hồ ngầm chấp nhận thân phận bạn trai mịn của Hoàn Triệt. Không ít người tự hỏi, tên bảo tiêu này đã rót mê hồn canh gì cho vị bạch phú mỹ này, không phải là muốn thượng vị chứ?

Chẳng qua cô không muốn ghẹo trai, trai lại tự mò tới tìm cô. Liên tiếp mấy ngày, tiểu Dương đều ôm bó hoa hồng to đùng cùng socola đưa đến văn phòng.

Người tặng đồ là Cố Khải, tổng tài tập đoàn Cố thị. Hắn không chỉ có vẻ ngoài phong độ nhẹ nhàng, giá trị con người cũng xa xỉ, hơn nữa hắn là mối tình đầu của Doãn Hân Dao khi đi du học bên Anh cũng là đối tượng nghị hôn duy nhất được công khai.

Ba năm trước đây, Doãn Hân Dao đang trong tình yêu cuồng nhiệt bỗng nhiên về nước, không biết sao lại rất thương tâm khiến người nhà rất lo lắng. Qua vài tháng cô mới nguôi ngoai, lúc này bắt đầu cuộc sống đùa giỡn nam sắc.

Đương nhiên Hoàn Triệt mới làm bảo tiêu được hơn một năm không biết chuyện cũ này, đều là nhóm We Chat bát quái tiết lộ cho hắn.

Mối tình đầu một lần nữa trở về theo đuổi Doãn Hân Dao, trên mặt Hoàn Triệt không biểu lộ điều gì nhưng đáy lòng thì rối bời. Hắn vốn tưởng có thể ở bên cô vài tháng, không nghĩ tới mộng đẹp lại kết thúc nhanh như vậy.

Hôm nay, Cố Khải lại mời Doãn Hân Dao đến vũ hội. Bởi vì bên tổ chức và tập đoàn Doãn thị có quan hệ không tệ, hơn nữa người ta cũng đã phát thiệp mời, cô cũng không thể từ chối được, nhưng cô lấy lý do đã có bạn nam đi cùng để cự tuyệt Cố Khải.

Tuy đã cự tuyệt nhưng cô cũng biết trên vũ hội nhất định sẽ chạm mặt. Từ sớm đến chiều, cô phải nhanh chóng làm xong công việc, chọn váy dự tiệc cùng trang điểm, lăn lộn đến suýt nữa thì đến trễ.

Vừa có mặt, Doãn Hân Dao trang điểm tỉ mỉ đã thu hút ánh mắt toàn trường cũng làm Hoàn Triệt có thiên tính thẹn thùng bị người ta nhìn đến xấu hổ đỏ mặt.

Những ánh mắt đó đương nhiên cũng bao gồm Cố Khải. Hắn thưởng thức mỹ mạo Doãn Hân Dao nhưng lại dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn người đàn ông bên cạnh cô. Hắn đã sớm điều tra người bao tiêu đương nhiệm này của cô, lớn lên cũng khá đẹp trai nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Phóng đãng như Doãn Hân Dao nhất thời còn thấy mới mẻ, nhưng gặp Cố Khải hắn, lửa tình không sớm thì muộn sẽ lại bùng cháy thôi.

Cố Khải nhỏ giọng nói vài câu với người phục vụ, trong sảnh rất nhanh vang lên một giai điệu quen thuộc. Đây là điệu nhạc trước đây bọn họ đã từng nhảy, hắn biết chắc Doãn Hân Dao nhất định sẽ nhảy.

Nghe được điệu nhạc quen thuộc, Doãn Hân Dao nhíu mày nhìn Cố Khải, thấy hắn đang mời một cô gái nhảy cùng, Doãn Hân Dao cũng không cam lòng chịu thua, lập tức kéo Hoàn Triệt vào sàn nhảy mà quên không hỏi hắn có biết nhảy không.

Hoàn Triệt sau khi được thông báo sẽ phải tham dự vũ hội cùng cô có gặp qua Tề thư ký nhờ chỉ dạy một chút nhưng cũng chỉ biết qua loa. Hắn nhảy trước mặt nhiều người nên rất khẩn trương, mắc rất nhiều lỗi cũng dẫm lên chân Doãn Hân Dao rất nhiều lần.

Cố Khải xem diễn không khỏi cảm thán chiêu này còn dùng rất tốt đấy. Ngay khi Hoàn Triệt lại mắc lỗi, hắn sấn đến nắm lấy tay Doãn Hân Dao, thay thế vị trí bạn nhảy của cô. Doãn Hân Dao trừng mắt nhìn hắn nhưng chỗ này đông người, cô cũng không tiện làm khó Cố Khải.

Nhìn đôi nam nữ phối hợp ăn ý trên sàn nhảy, Hoàn Triệt có chút tự ti, hắn tránh khỏi đám đông, lên sân thượng để hít thở không khí. Hắn đứng trong gió hồi lâu, nhìn đường phố tràn ngập ánh đèn rực rỡ, xe cộ qua lại tấp nập.

“Hóa ra cậu đứng ở đây, bảo sao tôi tìm khắp nơi mà không thấy.” Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến.

Hoàn Triệt xoay người thấy Tề thư ký đang cầm hai ly rượu tiến đến. Hắn bồi Doãn Cầm tham dự nên cũng mặc y phục rất trang trọng, không giống kiểu dáng lúc làm việc, có vẻ xa hoa hơn rất nhiều. Tề thư ký đưa ly rượu cho hắn, dùng ly trên tay mình khẽ chạm vào ly trên tay Hoàn Triệt.

“Tôi…” Hoàn Triệt mở miệng mới phát hiện giọng nói mình khàn khàn, vội vàng uống một ngụm nhỉ để nhuận họng.

Tề thư ký trấn an nói: “Vừa rồi Cố thiếu gia có hàng động không đúng mực, đám người trong vòng này luôn có chút kiêu căng, cậu đừng để bụng.”

Đối mặt với người bạn này, Hoàn Triệt thở dài nói ra lời trong lòng: “Tôi cảm thấy ở chung càng lâu càng cảm thấy thế giới của mình và của cô ấy không giống nhau, có phấn đấu cả đời cũng không bằng cô ấy lúc sinh ra. Tôi đã nghĩ một ngày nào đó cô ấy chán tôi, có tân hoan, tôi phải trở lại nếp sinh hoạt cũ của mình. Nhưng dù đã nghĩ vậy cũng cảm thấy bản thân vẫn chưa chuẩn bị tốt để chia tay với cô ấy.”

Tề thư ký cười cười, ghé sát vào tai Hoàn Triệt: “Tôi sắp kết hôn.”

“A, chúc mừng…” Hoàn Triệt vẫn chưa hiểu rõ, chỉ thuận thế chúc phúc.

“Cùng Doãn Cầm.” Tề thư ký mặt không đổi sắc phun ra tin tức bùng nổ, hắn vui vẻ nhìn Hoàn Triệt như hóa đá: “Về sau sẽ công bố ở phạm vi nhỏ.”

“Là…vậy sao… chúc mừng.” Hoàn Triệt từ trong khϊếp sợ lấy lại tinh thần, ánh mắt cũng có chút thay đổi.

Tề bí thư cười khổ, nhìn qua đâu có giống chú rể sắp kết hôn. Hắn chỉ tiếp tục nói: “Có tôi làm tiền lệ, đã có hy vọng chưa? Ít nhất theo tôi thấy, cô ấy khá quan tâm đến cậu, vì không tìm thấy nên mới nhờ tôi đi tìm cậu đấy.”

Không biết có phải do ánh đèn mà Hoàn Triệt nhìn thấy trong mắt Tề thư ký có chút nước? Hắn đang muốn nói gì, Tề thư ký lại vỗ vai hắn: “Tôi đi trước, cậu uống xong nhớ vào, để bên nữ cô đơn trong sảnh có chút không tốt.”

Hoàn Triệt nghĩ một lát, theo bóng dáng Tề thư ký cũng trở lại sảnh.

Doãn Hân Dao như trẻ con làm sai chuyện, đứng một mình ở trong góc. Nhìn thấy Hoàn Triệt cô mới tiến đến, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, em không cố ý làm anh mất mặt.”

Hoàn Triệt nhìn bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt đẹp kia, tim đập lỡ mất một nhịp, hắn cầm tay cô: “Anh không có việc gì, vừa rồi chỉ ra ngoài hít thở không khí.”