“Chúng ta là gia phó của phủ giáo úy, phụng mệnh lão gia phu nhân đến đây đón tiểu thư về phủ.” Ma ma nói rõ ý đồ đến đây.
Phủ giáo úy ? Vẻ mặt Tú Mai kinh ngạc, hỏi: “ Hình như các người tìm lầm rồi, tiểu thư của chúng tôi nhà ở huyện thành, không quen biết giáo úy nào hết”.
“Trước kia là vậy, nhưng bắt đầu từ bây giờ thì không phải.” Một vị ma ma trong đó nói: “Chủ nhân nhà ta đã điều tra rõ ràng, thời điểm lúc trước ở phủ Hải Ninh, Hạ gia cùng phu nhân giáo úy của chúng ta đồng thời sinh con ở miếu Quan Âm, lại gặp phải giặc cỏ vào núi, trong lúc hoảng loạn ôm sai đứa nhỏ.”
Một vị ma ma khác bổ sung: “ Nhà dưỡng phụ, dưỡng mẫu của ngài ở huyện thành làm buôn bán, cũng chính là Hạ gia kia, đã đồng ý cho chúng ta đón ngài đi rồi”.
Tú Mai nghe vậy thì há hốc mồm, kinh ngạc không nói nên lời.
Ngụy Nhược nhìn hai vị ma ma, một hồi lâu cô vẫn không có động tĩnh gì.
Khi hai vị ma ma tới đón cho rằng Ngụy Nhược vì quá vui mừng mà không biết phải làm sao, thì cô đã mở miệng, vô cùng bình tĩnh mà nói một câu: “Đã biết.”
Biết được bản thân không phải con cái nhà thương nhân mà là thiên kim phủ Giáo Úy, địa vị, thân phận lập tức bay lên một mảng lớn, thế mà cô lại cho ra phản ứng bình tĩnh như vậy?
Hai vị ma ma nghi ngờ, liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Tiểu thư, ngài có nghe rõ không, chúng ta là người của phủ Giáo Úy, tổ tiên Ngụy gia từng đạt được chiến tích chói lọi, ngài theo chúng ta trở về, về sau sẽ là tiểu thư quan gia.” Ma ma nhắc lại, cho rằng Ngụy Nhược không hiểu phủ Giáo Úy có ý nghĩa như nào, mới có thể biểu hiện bình tĩnh đến vậy.
“Ừ, ta nghe được”. Trên mặt Ngụy Nhược vẫn không có gợn sóng gì.
Sở dĩ Ngụy Nhược bình tĩnh như vậy, là bởi vì cô đã sớm biết sẽ có một ngày này.
Cô không bình tĩnh thì có thể thế nào cơ chứ?
Hạ gia đưa cô tới biệt viện này tự sinh tự diệt, căn bản đối với cô không có tình cảm gì. Có thể bởi vì tầng quan hệ “trời xui đất khiến” này mới sinh ra mối liên hệ mà bọn họ cầu còn không được với phủ giáo úy.
Xét cho cùng thì Ngụy gia cũng là nhà quan lớn, chuyện ôm sai con một khi biết được thì tất nhiên sẽ không để cho thân sinh nữ nhi lưu lạc bên ngoài làm đầu đề câu chuyện cho người ta soi mói.
Còn về chính Ngụy Nhược mà nói, tất nhiên là cô không muốn đến Ngụy gia, nhưng ở trong thế giới này, cấp bậc quân thần phụ tử rất nghiêm minh, nào có chuyện Ngụy Nhược không muốn quay về là có thể không quay về.
“Vậy tiểu thư, ngài nhanh theo chúng ta đi đi, chúng ta đưa ngài về phủ giáo úy để gặp phụ mẫu thân sinh của ngài. Lão gia của chúng ta đã nói rõ ràng với bọn họ, đối với việc ngài cùng chúng ta về phủ giáo úy, bọn họ cũng không có ý kiến nào khác.” Thấy Ngụy Nhược đã nghe rõ, ma ma liền thúc giục nói.
Ở nông thôn này nơi nơi đều có rắn, chuột, kiến, vừa bẩn vừa nghèo, không phải là chỗ cho người ở mà.
Ngụy Nhược đương nhiên biết Hạ gia đối với việc này không hề có ý kiến, vốn dĩ bọn họ cũng chẳng có cảm tình gì với cô, lại ước gì có thể leo lên phủ giáo úy, thế nên là phủ giáo úy nói cái gì thì chính là cái đó.
“Ta cần về trước thu dọn một ít đồ đạc đã.”
“Đồ đạc ở nơi này của ngài không cần phải mang theo đâu, phủ giáo úy đều có.”
Chỗ này của cô thì có thứ gì tốt? Còn không bằng ném hết đi, rồi dùng đồ mới của phủ giáo úy.
“Ta có thói quen dùng đồ của chính mình.”