"Tạ tiểu thư, tại sao ngươi lại tò mò về ta như vậy?" Ngụy Nhược thấy kỳ lạ, tiểu thư nhà họ Tạ đáng lẽ là một nhân vật quan trọng, sao không đi chơi với người khác mà lại chạy đến hỏi cô.
"Không, ta không tò mò về ngươi, ta tò mò về chỗ ngươi đang ngồi."
"Chỗ ta đang ngồi?"
"Cây ngân hạnh này là nơi ta chọn để tìm sự yên tĩnh, nhưng bị ngươi chiếm mất. Nếu ngươi không đặc biệt thích chỗ này, có thể nhường cho ta không, ta muốn ở đây một mình. Tất nhiên nếu ngươi hứa không làm ồn, ta cũng có thể cho phép ngươi ở lại."
Hóa ra là người cùng sở thích!
Ngụy Nhược cười nói: "Ta cũng rất thích ngồi ở đây, ta không làm ồn đâu, chúng ta mỗi người ngồi một bên, ngươi thấy thân cây ngân hạnh này to thế, mỗi người một bên còn không nhìn thấy nhau."
"Cũng được." Tạ Oánh chấp nhận đề nghị của Ngụy Nhược, rồi đi sang bên kia thân cây ngồi xuống.
Hai người ngồi dựa vào thân cây, ai cũng không làm phiền ai.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu thì bỗng nhiên có một trận ầm ĩ đánh thức hai người.
Ngụy Nhược và Tạ Oánh cùng ngước lên, sau đó thò đầu ra nhìn nhau.
Biểu cảm của cả hai gần như giống nhau, mang chút mơ màng sau giấc ngủ, và chút chần chờ.
Đang đắn đo xem có nên qua đó xem thử không.
"Ngươi nghĩ bên đó có chuyện gì?" Tạ Oánh hỏi Ngụy Nhược.
"Ngươi nghĩ chúng ta có nên qua không?" Ngụy Nhược hỏi Tạ Oánh.
"Hay là, cứ nằm đây đi. Nếu có chuyện thì chắc cũng không liên quan đến chúng ta." Tạ Oánh nói.
"Vậy nằm đi." Ngụy Nhược đồng tình.
Ý tưởng của hai người cực kỳ nhất trí, đều muốn trốn tránh, thế là cả hai lại nằm xuống.
Ngụy Nhược và Tạ Oánh tựa vào thân cây ngân hạnh ngủ ngon lành, không biết rằng phía trước đã rối loạn cả lên.
Người gặp chuyện chính là Ngụy Thanh Uyển và con gái của Tri huyện, Tiền Chỉ Lan.
Ngụy Thanh Uyển sau khi bị Ngụy Nhược bỏ lại, bèn chuyển hướng tìm đến Tiền Chỉ Lan. Hai người bình thường chơi rất thân.
Tiền Chỉ Lan là con gái tri huyện, bình thường không coi trọng các tiểu thư nhà khác trong huyện. Chủ bạ, huyện thừa đều là thuộc hạ của phụ thân nàng ta, chỉ có gia đình Ngụy Thanh Uyển là có chức quan ngang với phụ thân nàng ta.
Tiền Chỉ Lan nhìn trúng Tạ Oánh, nhưng lại bị Tạ Oanh ngó lơ, không chơi cùng nàng ta.
Ngụy Thanh Uyển và Tiền Chỉ Lan dạo quanh chùa ngắm cảnh. Ban đầu, hai người chỉ đi trong khuôn viên chùa, nhưng chùa Pháp Hoa có diện tích không lớn lắm, chỉ một lúc đã đi hết.
Lúc này, Tiền Chỉ Lan phát hiện ở cửa nhỏ phía tây chùa có một con đường nhỏ yên tĩnh, liền kéo Ngụy Thanh Uyển đi qua đó.
Hai người đi một đoạn, phát hiện phía trước có một phòng thiền, trước phòng là những khóm hoa cỏ tươi tốt, cảnh đẹp hữu tình.
Đúng như câu thơ: "Khúc kính thông u xứ, thiền phòng hoa mộc thâm."
(Dịch: Lối nhỏ uốn lượn, dẫn vào chốn thiền, dưới bóng cây, hoa cỏ thêm xanh.)
Tiền Chỉ Lan kéo Ngụy Thanh Uyển đi về hướng đó.
Khi gần đến gần thì hai người bị một người đàn ông ăn mặc như gia nhân quát mắng, bảo rằng không cho phép tiến lại gần.
Tiền Chỉ Lan bèn báo danh tính của mình, đồng thời cảnh báo đối phương rằng hôm nay chùa Pháp Hoa đã được họ bao trọn, người không phận sự không được tiến vào, yêu cầu đối phương lập tức rời đi.
Nhưng đối phương không thèm để ý hai nàng, vì vậy, Tiền Chỉ Lan kéo Ngụy Thanh Uyển trở về tìm mẫu thân mình, thêm mắm dặm muối kể lể một phen, nói là phát hiện có người lạ ở phòng thiền phía sau.
Tiền phu nhân nghe con gái nói có người đàn ông khả nghi thì nhanh chóng phái người đến khu vực phòng thiền kiểm tra, làm rối loạn cả lên.
Phương trượng biết được hành động của Tiền phu nhân, liền vội vàng đến ngăn cản, đồng thời tiết lộ một chuyện khiến mọi người kinh hãi.