"Ngươi không cần để ý đến ta, cứ đi chơi với các tiểu thư nhà khác đi, muốn làm gì thì làm."
"Nhưng mẫu thân bảo muội phải ở cạnh tỷ nhiều hơn."
"Không cần, không cần, ta tự tìm một góc ngồi là được."
"Nhưng mà…"
"Không nhưng gì cả!"
Ngụy Nhược nói xong, không chờ Ngụy Thanh Uyển nói gì thêm thì đã chạy mất bóng.
Ngụy Thanh Uyển không đuổi kịp Ngụy Nhược, mặt mày ủ dột, nàng ta không hiểu Ngụy Nhược có ý gì, mơ hồ cảm thấy Ngụy Nhược thực sự rất ghét mình cho nên mới luôn tránh né mình như vậy.
Ngụy Nhược thì lại không rảnh lo lắng Ngụy Thanh Uyển đang nghĩ cái gì. Sau khi thoát khỏi sự đeo bám của cô nàng, Ngụy Nhược bắt đầu tìm đường.
Trước hết, phía sau là phòng thiền, chắc chắn không thể đi. Nam chính giờ đang ở phòng thiền sau núi của chùa Pháp Hoa.
Hôm nay để tiếp đón các nữ quyến, chùa Pháp Hoa không tiếp khách hành hương khác, nhưng nam chính đang ở thiền phòng phía sau núi là ngoại lệ. Anh ta đã ở đó từ mấy ngày trước, hơn nữa thân phận đặc biệt, chùa giúp giữ bí mật nên không báo trước với Tiền phu nhân và những người khác.
Thông thường, phòng thiền đó ở phía sau núi, cách khá xa với khu vực chính, các nữ quyến đến thăm chùa cũng không thể gặp được.
Nhưng ai cản nổi khi mà tác giả muốn để nam nữ chính gặp nhau chứ, sau đó, vật hi sinh cô đây sẽ bước ra, phát huy tác dụng to lớn.
Nguyên chủ vì trước đó biểu hiện không tốt, mất mặt trước mọi người, lại nghe người khác khen ngợi Ngụy Thanh Uyển, có sự so sánh nên tổn thương lại càng lớn.
Thêm vào đó, nguyên chủ cảm thấy những gì Ngụy Thanh Uyển hiện có vốn dĩ là của mình, tức giận tăng gấp đôi. Vì vậy, dưới sự đố kỵ và tức giận, đầu óc nàng ấy mụ mị mà cố ý dẫn Ngụy Thanh Uyển đến phía sau núi, định tìm chỗ vắng để ăn miếng trả miếng.
Sau đó, nữ chính được nam chính ở thiền phòng sau núi cứu giúp, anh hùng cứu mỹ nhân, tài tử phối giai nhân, một câu chuyện tình yêu đẹp bắt đầu từ đó.
Tình tiết này, nói thế nào ấy nhỉ? Với vai trò là vật hi sinh, cách trả thù của nguyên chủ vừa vụng về lại vừa vô dụng.
Và bây giờ, Ngụy Nhược cần làm hai việc:
Thứ nhất, tránh xa Ngụy Thanh Uyển, không ở cùng nàng ta. Cô không chủ động làm hại Ngụy Thanh Uyển, nhưng để phòng ngừa cốt truyện thúc đẩy, tốt nhất là cô không gặp mặt nàng ta.
Thứ hai, tránh xa nam chính. Trong nguyên tác, cô thực sự chết trong tay nam chính. Ngụy Thanh Uyển là nữ chính mềm lòng, hiền lành, nhưng nam chính thì không. Đối với kẻ muốn hại người mình yêu, chàng ta tuyệt đối sẽ không nhân từ.
Ngụy Nhược đi một vòng, cuối cùng chọn ngồi dưới gốc cây ngân hạnh sau điện Quan Âm.
Thân cây ngân hạnh rất to và chắc, đến vài người như Ngụy Nhược cũng không thể ôm hết được. Vào mùa xuân, cây ngân hạnh phủ đầy những chiếc lá xanh tươi, trông giống như những chiếc quạt nhỏ, treo lủng lẳng trên cành, thật đẹp mắt.
Ngụy Nhược dựa vào thân cây ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh nắng vừa đủ, dưới gốc cây mát mẻ, gió nhẹ hiu hiu, rất thích hợp để đánh một giấc trưa.
"Ngươi ngồi một mình ở đây làm gì?"
Một giọng nói đột ngột vang lên, cắt đứt giây phút yên bình của Ngụy Nhược.
"Đang thả hồn." Ngụy Nhược liếc nhìn Tạ Oánh, rồi tiếp tục nhắm mắt.
"Ngươi không đi chơi với họ à?" Tạ Oánh hỏi.
"Không chơi, ta không có hứng thứ với mấy thứ họ nói."
"Vậy ngươi hứng thú với thứ gì?" Tạ Oánh lại hỏi.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, hỏi đến mức Ngụy Nhược phải mở mắt ra nhìn thẳng Tạ Oánh.
Tiểu cô nương bằng tuổi với thân thể hiện giờ của Ngụy Nhược, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn xinh xắn, giữa mày toát lên vẻ anh khí.