Lúc mới tiến vào Nghênh Trúc Uyển thì Ngụy Nhược đã ngó thấy phiến măng non kia rồi, lúc ấy tụi nó còn chưa có ngoi đầu lên đâu.
Hôm nay tới đây, vừa lúc măng đã lớn bằng nửa cánh tay, nếu như không ăn thì sẽ bị già, ăn không ngon.
Ngụy Cẩn Diệc bị bắt ngừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Nhược: “Tùy ngươi.”
Biểu tình hiện rõ sự xa cách, đồng ý là bởi vì không muốn nói nhiều với Ngụy Nhược.
“Dạ, cảm ơn nhị ca ca, một lát sẽ trả lại ca một mâm măng thịt thơm ngào ngạt!”
Ngụy Nhược liên tục nói cảm ơn, sau đó liền chạy về đám măng kia, tất cả những búp măng non vừa miệng, đều bị cô bẻ hết.
Ngay sau đó, liền chạy về phòng bếp nhỏ.
Trong phòng bếp, mùi hương thơm ngon khó cưỡng không ngừng truyền ra ngoài, Tiểu Bắc khó mà kiềm chế được tuyến nước bọt, vừa mài mực vừa nuốt ực ực.
Haiz, sao thiếu gia lại có định lực tốt thế nhỉ, mùi thơm lừng thế kia mà cũng không khiến cậu ấy bị ảnh hưởng tí nào, hạ bút vững vàng như vậy.
Không giống hắn, vốn đang không đói bụng nhưng khi ngửi thấy mùi hương này thì cảm giác như cái miếu ngũ tạng đã giơ cờ đầu hàng.
Một lát sau, Ngụy Nhược với Tú Mai ra tới.
Ngụy Nhược bưng mâm, trên đó đặt đĩa gia vị không biết tên, Tú Mai thì bưng ra một cái nồi to nóng hôi hổi, mùi hương chính là tỏa ra từ cái nồi to này.
Hai người vào đình, Tiểu Bắc sửng sốt: “Đại tiểu thư, ngài làm gì vậy?”
“Cùng ăn lẩu với các ngươi đó! Trước tiên thu dọn giấy bút lại đi.” Ngụy Nhược nhắm ngay cái bàn đá duy nhất trong đình.
Bây giờ, trên đó đang bày đầy văn phòng tứ bảo của Ngụy Cẩn Diệc.
“Ngươi tự đem về mà ăn, ta không cần.” Ngụy Cẩn Diệc lạnh lùng từ chối.
“Không được, muội nói cho huynh một phần, nói chuyện phải giữ lời. Bằng không, thì chẳng phải là chiếm lợi không của huynh hay sao? Muội không thích chiếm lợi của người khác.”
Câu cửa miệng hay nói, có vay có trả mượn lại không khó, nếu như về sau cô muốn mượn phòng bếp nhỏ của Nghênh Trúc Uyển, thì lần đầu tiên này phải khơi thông quan hệ cái đã, nếu không về sau càng khó.
“Nói nữa, muội nấu phần ăn cho bốn người, nếu như hai người không ăn, thì còn dư cũng chỉ lãng phí! Những hải sản này chính là ngư dân mạo hiểm mạng sống, ra biển vớt về, chỉ có thể ăn hết thì mới không làm cho bọn họ thất vọng.”
Phần ăn cho bốn người? Tiểu Bắc cả kinh, vậy mà còn có phần của hắn? Hắn chỉ là hạ nhân mà…
Ngụy Cẩn Diệc nhìn Ngụy Nhược, không biết suy nghĩ cái gì, hình như là muốn phản bác cô, nhưng lại không nói ra lời.
Sau một lúc lâu, lựa chọn thỏa hiệp, đứng dậy thu dọn sách, tập, giấy bút trên bàn, để trống cái bàn đá.
Tú Mai lập tức đặt nồi lên bàn, Ngụy Cẩn Diệc nhìn thấy trên mặt nồi là một lớp dầu đỏ chót thì nhăn mày.
Say đó, Ngụy Nhược dọn chén đũa lên: “Đây là nước chấm tự chế của muội, nhị ca nhất định phải nếm thử đó.”
Thành phần của chén nước chấm này là nước tương bí truyền của cô, cho thêm hành băm, tỏi băm, hương vị thơm ngon, dùng để chấm hải sản là thích hợp nhất.
Ngụy Cẩn Diệc nhìn cái đĩa nhỏ không biết đang đựng thứ gì ở trước mặt, thì mày càng nhăn chặt hơn.
Thấy Ngụy Cẩn Diệc chậm chạp không động đũa, Ngụy Nhược liền dùng một đôi đũa sạch gắp một miếng cá đã lọc xương, chấm ít nước tương, sau đó bỏ vào cái đĩa trước mặt Ngụy Cẩn Diệc, để huynh ấy nếm thử.
“Nhị ca thử xem, thật sự là rất ngon đó, muội không lừa huynh đâu.”
Dưới sự thúc giục mãi và ánh mắt mong chờ của Ngụy Nhược, vì để ứng phó mà cuối cùng Ngụy Cẩn Diệc đã động đũa.
Gắp một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, nếm thử, thong thả nhai nhai hai lần.
Sau đó, Ngụy Cẩn Diệc ho sặc sụa.