Bị Ngụy Nhược nói một hồi như vậy, Vân thị và Ngụy Thanh Uyển đều đã quên khóc. Sau đó, Vân thị nói chuyện thêm một lát thì cho hai người trở về nghỉ ngơi.
Sau khi Ngụy Nhược và Ngụy Thanh Uyển rời đi, đại nha hoàn Thúy Bình liền nộp lên danh mục quà tặng cho Vân thị.
Cùng với thư hồi âm, thì tổ phụ của Ngụy Nhược còn gửi đến một ít lễ vật đưa cho cô.
Trong thư nói là bồi thường mấy năm nay Ngụy Nhược ở bên ngoài chịu khổ.
Nhìn danh sách lễ vật, nghĩ đến Ngụy Thanh Uyển vừa mới đau lòng khóc lóc một hồi, Vân thị suy nghĩ một lát rồi tự làm chủ, đem lễ vật chia làm hai phần, một phần đưa đến Uyển Thính Tùng của Ngụy Nhược, phần kia thì đưa đến Vọng Mai Uyển của Ngụy Thanh Uyển.
Cũng dặn riêng Thúy Bình, chỉ nói với hai người là tổ phụ đưa cho, không được đề cập tới nguyên do.
Thúy Bình làm theo, không bao lâu, Uyển Thính Tùng của Ngụy Nhược và Uyển Vọng Mai của Ngụy Thanh Uyển đều nhận được hai cái rương lễ vật lớn.
Thúy Bình dựa theo Vân thị dặn dò, chỉ nói là tổ phụ tặng cho cháu gái, mặt khác không nói nhiều.
Không bao lâu, bên chỗ Ngụy Nhược liền có thêm mấy cái rương gỗ lớn, là Vân thị phái người đưa đến đây.
Cái rương rất lớn, rất nặng, nhưng sau khi mở ra, đồ đồng chiếm đa số, cũng rất chiếm chỗ trong rương, nhưng lại không đáng giá bao nhiêu.
Tú Mai dựa theo phân phó của Ngụy Nhược, lấy ra từng món đồ được tặng, đặt vào trong phòng của Ngụy Nhược, thể hiện sự coi trọng đối với tổ phụ.
Lúc lấy đồ ra trang trí, Tú Mai tò mò: “Tiểu thư, không phải nói nhà chúng ta hơn nhà người khác, có công huân, nghe rất lợi hại. Mà sao mấy món đồ này còn không tốt bằng đồ của tiểu thư vậy?”
“Bởi vì mọi việc không thể chỉ xem mặt ngoài, Ngụy gia ở trong mắt Hạ gia là cao không thể chạm tới, nhưng thực tế có bao nhiêu phú quý thì chỉ có người ở trong đó mới biết được. Cái gọi là nhà có công huân, cũng không phải luôn phú quý hiển hách, của cải có lúc đầy thì sẽ có lúc vơi.”
“Vâng.” Tú Mai gật đầu.
“Cho nên tầm mắt của ta phải trông xa hơn, không nên chỉ nhớ đến tài phú hữu hạn trong phủ. Bên ngoài còn có trời đất bao la rộng lớn, tài phú nhiều hơn đang chờ ta.” Ngụy Nhược nói.
“Dạ. Tiểu thư nói đúng!” Nhiều năm dưới sự hun đúc của Ngụy Nhược, Tú Mai đã sớm hoàn toàn tiếp nhận tư tưởng tự lập tự cường của Ngụy Nhược.
Nói tới đây Tú Mai nói thầm một câu: “Không biết bao giờ Hứa ma ma có thể tới đây.”
Hứa ma ma là bà vυ" của Ngụy Nhược, đối xử với Ngụy Nhược rất tốt, trong nguyên tác là người duy nhất bảo vệ Ngụy Nhược đến cùng, sau đó cũng vì nguyên chủ mà mất đi tính mạng.
Một đời này, Ngụy Nhược đã sớm giải trừ quan hệ thuê mướn của Hạ gia với bà ấy. Cũng bảo bà ấy và trượng phu đi ra ngoài làm buôn bán, Ngụy Nhược ở sau lưng bày mưu tính kế cho bà.
Ý nghĩ ban đầu của Ngụy Nhược là muốn báo đáp bà vυ", giúp hai vợ chồng bọn họ có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng hai người lại khăng khăng muốn đem sản nghiệp này đó đều để lại cho Ngụy Nhược, kiên trì bản thân chỉ tạm thời bảo quản thay cô.
Hai người kiếm được bao nhiêu thì đều giao cho Ngụy Nhược, bản thân chỉ lấy chút tiền lương.
Từ lúc rời thôn Mạc Gia Sách, Ngụy Nhược để lại phong thư ở nhà lão Lý gần cửa thôn. Tính tính thời gian, bà vυ" nếu thấy tin hẳn là đã ở trên đường tới phủ Đài Châu.
***
Giống như Ngụy Nhược bên này, Ngụy Thanh Uyển cũng nhận được mấy cái rương gỗ.
Sau khi mở ra, thấy bên trong chỉ là đồ đồng không đáng giá, Ngụy Thanh Uyển không khỏi cảm thấy thất vọng.