Đáng ăn mừng chính là, nước ối còn chưa ra hết, chân của thai nhi còn chưa hoàn toàn tiến vào sản đạo.
Ngụy Nhược lấy ra một cái bao bố trong chiếc gùi tre bên cạnh, trong đó có kim châm cứu cùng với một ít thảo dược thường dùng.
Lại lấy thêm hai lát sâm mỏng nhét vào miệng sản phụ, cũng dặn dò nha hoàn đút thêm chút nước cho nàng ấy, tốt nhất là nước đường đỏ.
Ngụy Nhược trấn an cảm xúc của sản phụ: “Ngươi chịu đựng, đừng hét nữa, gắng giữ sức, bây giờ ta châm cứu giảm đau cho ngươi, sau đó giúp ngươi xoay lại ngôi thai, người đừng lo lắng, cố hết sức thả lỏng.”
Cái gì? Xoay ngôi thai?
Lúc này lại xoay ngôi thai?
Còn phải châm cứu?
Nha hoàn ở hai bên nghe được lời này, mặt như màu đất.
Đây là việc mà bà đỡ có kinh nghiệm nhất trong kinh thành cũng không dám làm! Lúc này mới xoay ngôi thai là cực kỳ nguy hiểm!
Ngụy Nhược không nói lời vô nghĩa, nhanh chóng lấy nước trên xe rửa sạch hai tay, sau đó mở bao kim châm cứu ra, rút lấy ngân châm dài mảnh, cởi bỏ xiêm y sản phụ, ở trên mấy cái huyệt vị, cực kỳ chuẩn xác mà ghim kim xuống.
Chỉ trong chốc lát, trên trán của phụ nhân đã bị ghim mười mấy cây kim châm cứu, khiến cho cơn đau đẻ của nàng ấy cũng từ từ giảm bớt.
Sau đó dưới ánh mắt không dám tin tưởng của bọn nha hoàn, cô đem cái chân sắp vươn ra của đứa nhỏ, nhét ngược trở vào.
Bọn nha hoàn nhìn thấy muốn rớt luôn hai tròng mắt, thiếu chút nữa sợ hãi hét toáng lên.
Tiếp theo, Ngụy Nhược lại dùng hai tay xoa ấn trên bụng sản phụ, tư thế tay giống như đang đánh Thái Cực, vừa xoa vừa nắn làm cho thai nhi trong bụng từ từ chuyển động.
Hai nha hoàn trong xe ngựa nhìn thấy một màn như vậy thì khϊếp sợ không nói lên lời, đứa nhỏ trong bụng thật sự đang dịch chuyển!
Thời gian một phút lẻ một giây trôi qua, bọn người đứng chờ bên ngoài lòng như lửa đốt, không khác gì bị người ta đặt lên bếp lò mà nướng.
Cái cô nương vừa rồi kia thật sự có thể chứ?
Chắc là có thể? Lỡ như không được …. làm sao bây giờ?
Ông trời phù hộ, Phật Tổ phù hộ!
Một giờ sau, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, phá tan mây mù trên đầu mỗi người ở đây.
Tất cả đều vô cùng mừng rỡ nhìn về phía xe ngựa, ngay sau đó từng trận âm thanh hoan hô vang lên.
Cùng với tiếng hoan hô bên ngoài, bên trong xe ngựa, Ngụy Nhược đã xử lý xong cuống rốn của đứa bé, sau đó giúp sản phụ cầm máu, lau sạch thân thể.
Vươn tay thấm bớt mồ hôi trên trán, Ngụy Nhược thở dài một hơi, sau đó kéo thân thể mệt mỏi đi xuống xe ngựa.
Mới vừa nghe cô nói có thể vào trong nhìn phu nhân, tên nam tử ăn mặc lộng lẫy kia liền gấp không chờ nổi, vội vàng trèo lên xe ngựa.
Một lát sau, được thê tử nhắc nhở, hắn mới xuống xe để tìm kiếm Ngụy Nhược, muốn nói lời cảm tạ cũng như trọng thưởng cho cô, thì phát hiện nữ tử vừa mới cứu mạng thê nhi của mình đã rời đi không thấy bóng dáng …
Hắn rõ ràng đã hứa hẹn cho nàng kia vinh hoa phú quý, vì sao không từ mà biệt?
Trên đường nhỏ dẫn về nhà, Ngụy Nhược bắt đầu lòng đau như cắt.
Miếng nhân sâm mới vừa rồi cho nàng kia ngậm, còn có thảo dược cầm máu, đáng giá không ít tiền đâu!
Tiểu Ngụy Nhược u oán nghĩ thầm, nếu lần sau lại phát sinh cái loại sự tình như thế này, cô nhất định phải đòi lại một chút thù lao bù vào!
Cô nàng cõng cái gùi tre đi về hướng nhà của mình, vốn dĩ chỉ cần hơn một giờ là đã về đến nhà, thế nhưng vì cứu người mà tiêu hao quá nhiều thể lực, sau đó đi đường, thật sự là đi không nổi.
Ba giờ sau, cô xuất hiện trước một biệt viện nào đó.
Đây là chỗ mà Ngụy Nhược đã sống mười năm nay: ngói đen thùi, tường xám trắng, gạch xanh rêu, sơ sài rách nát.