Chương 19

“Ngật Lâm, những lời này dừng ở đây, về sau huynh mặc kệ trong lòng đệ nghĩ như thế nào, nhưng tuyệt đối đừng có nói ra nữa, cho dù ở trước mặt huynh hay trước mặt cha mẹ. Quan trọng nhất là đệ không thể nói trước mặt đại tỷ tỷ! Nếu đệ không nghe lời, huynh sẽ đưa đệ đến chỗ cha chịu phạt.”

Nhìn Ngụy Ngật Sâm nghiêm khắc như vậy, dù trong lòng Ngụy Ngật Lâm không tình nguyện thì cũng chỉ có thể mếu máo đồng ý.

“Đệ biết rồi… không nói thì không nói.”

Ngụy Ngật Lâm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Ngụy Ngật Sâm, cầm quyển luận ngữ đọc.

Tính cách Ngụy Ngật Lâm hiếu động, chỉ có lúc bên cạnh Ngụy Ngật Sâm thì mới yên phận được một ít.

Ước chừng đã qua thời gian một chén trà nhỏ, nha hoàn Thúy Hà bên người Ngụy Thanh Uyển đến đây, trong tay bưng một đĩa điểm tâm.

“Đại thiếu gia, tam thiếu gia, tiểu thư làm ít bánh hoa quế, bảo nô tỳ mang đến cho hai vị. Tiểu thư còn bảo nô tỳ tiện thể nhắn với đại thiếu gia, bảo ngài chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mải mê đọc sách mà làm thân thể mệt mỏi.”

Đĩa sứ trên bàn, từng chiếc bánh hoa quế màu trắng được sắp xếp ngay ngắn, trên mặt bánh được điểm xuyết bằng màu vàng óng của hoa quế, là mùa hoa năm trước, Ngụy Thanh Uyển tự tay ủ mật hoa quế.

Ngụy Ngật Lâm mừng ra mặt: “Đại tỷ tỷ đối với chúng ta thật tốt, có bánh ngon để ăn rồi!”

Nói xong thì cậu liền duỗi tay cầm một miếng, bỏ vào trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

“Ummm ~ thật thơm ~ thật ngọt ~”

Ngụy Ngật Sâm không động vào.

“Đại ca, sao huynh không ăn vậy? Bánh hoa quế đại tỷ tỷ làm không phải là món huynh thích nhất sao?”

“Ngật Lâm, đệ đưa bánh hoa quế trên bàn đến Uyển Thính Tùng cho Nhược Nhi đi.” Ngụy Ngật Sâm phân phó.

“Vì cái gì? Bánh đó là đại tỷ tỷ tự làm mà!” Mặt Ngụy Ngật Lâm nhanh chóng sụp xuống.

“Nhược Nhi về phủ đã nhiều ngày, mà đệ còn chưa hòa thuận ở chung với muội ấy được ngày nào.” Ngụy Ngật Sâm nghiêm túc nói.

“Thế nhưng dựa vào cái gì mà đồ đại tỷ tỷ làm phải cho nàng ta?” Còn có vì cái gì mà cậu ta phải hòa thuận ở chung với thôn phụ kia? Câu nói sau Ngụy Ngật Lâm không dám nói trước mặt huynh trưởng.

“Đúng là bởi vì Uyển Uyển làm, nên đệ cần phải mang tới chia sẻ với Nhược Nhi. Toàn tâm toàn ý của đệ đồng thời cũng có thể là tâm ý của Uyển Uyển.” Ngụy Ngật Sâm nói.

“Thế nhưng...”

“Nghe lời.” Ngụy Ngật Sâm đặc biệt nghiêm túc.

“Được rồi.”

Tuy rằng trong lòng Ngụy Ngật Lâm rất không tình nguyện, nhưng cậu không dám trái lời huynh trưởng.

Vì thế nên, cho dù trong lòng tràn đầy không tình nguyện thì cậu ta vẫn phải bưng đĩa bánh hoa quế đi tới Uyển Thính Tùng.

Vừa qua cửa Uyển Thính Tùng thì cậu liền thấy Ngụy Nhược đang nằm bò trên một cái thang. Cảm xúc bất mãn trong lòng cậu nhóc được dịp bùng lên:

“Sao ngươi lại trèo cao như vậy, bộ dạng này mà bị người khác nhìn thấy, thì chắc chắn là bị chê cười đến chết!”

Ngụy Nhược nghe tiếng bèn cúi đầu nhìn xuống, thấy Ngụy Ngật Lâm đang đứng bên cạnh cái thang, chính khí ào ào mà trừng mắt với mình.

“Leo cái thang thì sao lại bị người cười chê?”

“Đương nhiên là không tao nhã rồi, nào có tiểu thư nhà ai lại nhảy nhót lung tung như ngươi!”

“Không quen thì đừng nhìn, ra cửa rẽ phải, đi thong thả không tiễn.” Ngụy Nhược cũng rất dứt khoát.

Thằng nhỏ xấu xa này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều không thích mình, cô không muốn tốn sức, tốn thời gian với nó.

“Ngươi! Ngươi cho rằng ta muốn nhìn ngươi chắc!” Ngụy Ngật Lâm thở phì phì, nói.

“Vậy ngươi còn ở chỗ này làm gì? Nếu không muốn thấy thì đừng có nhìn, phí thời gian ở đây làm gì?” Ngụy Nhược hỏi lại.