Chương 60: Đừng có giấu

Cháu trai ngoại lớn của bạn nhỏ Thâm Thâm cũng tới, tên của cậu là Đào Yêu, vóc dáng rất cao, cũng không khác ba Vạn là bao, đội mũ ngư dân màu đen, kính râm màu tím hồng nhạt còn có khẩu trang trắng che kín khuôn mặt, trên người có một mùi hoa nhàn nhạt.

Sau khi quản gia nhìn thấy cháu trai ngoại lớn của Thâm Thâm, cứ theo lệ thường của ma cà rồng phải ngửi ngửi trước, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ người giám hộ của con mồi của tiểu điện hạ nhà ông ta chẳng dễ ngửi gì cả.

Hugo thì lại rất thích mùi hương trên người cháu trai ngoại lớn của Thâm Thâm, lặng lẽ tới gần Đào Yêu, muốn biết mùi hương quen thuộc trên người cậu là mùi hương gì.

Đại điện hạ ma cà rồng mạnh mẽ đáng sợ nhưng lại bị dị ứng với phấn hoa ở trong túi cậu lại sắp gặp xui xẻo, dùng cánh che miệng, hắt xì từng cái liên tiếp, hối hận tới mức nước mắt lại rơi xuống lần nữa.

“Xin Chào.” Vạn Vạn Tuế như là lãnh đạo quốc gia, ưỡn bụng nhỏ, trịnh trọng duỗi tay nhỏ ra với quản gia của Hugo, quản gia sửng sốt một chút, không ngờ tới con mồi của tiểu điện hạ nhà ông ta không chỉ màu mỡ mà còn lễ phép như vậy, ông ta đưa mắt nhìn Hugo, Hugo liều mạng gật đầu, vui vẻ ý bảo ông ta chào hỏi chào hỏi với đại ca của cậu.

“Xin chào.” Hugo nói, quản gia vô điều kiện làm theo, lập tức cong người, giữ chặt tay nhỏ múp míp của Vạn Tuế, cảm xúc mềm mại trơn trượt làm quản gia âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, dưới khuôn mặt nghiêm túc của ông ta che giấu trái tim đang gọi tên đồ ăn.

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc bắt tay quản gia một chút, sau đó lại duỗi tay nhỏ ra với cháu trai ngoại lớn của Thâm Thâm: “Xin chào.”

Đào Yêu lười biếng liếc mắt nhìn cậu lớn nhà cậu, cậu lớn nhắm hai mắt, đầu nhỏ từ từ cúi xuống một chút, vì thế cậu cũng cong người xuống, vươn tay bắt tay với Vạn Tuế.

Kết thúc lễ nghi gặp gỡ theo kiểu lãnh đạo quốc gia, hai tay nhỏ của Vạn Vạn Tuế giao nhau, đặt ở phía trước bụng nhỏ, cúi người một cái với quản gia và Đào Yêu: “Đêm nay làm phiền hai chú chăm sóc cháu, nếu cháu không ngoan, mời nói với cháu, cháu sẽ phê bình chú, phương thức liên hệ của cháu là……”

Cô bé nâng tay nhỏ lên, cho quản gia cùng Đào Yêu xem hình cô bé vẽ trên mu bàn tay, có một nút đỏ xem như là cách để liên hệ với phụ huynh: “Cái nút này, chỉ cần ấn vào cái nút này là có thể liên hệ với cháu.”

Quản gia với Đào Yêu respect, bạn nhỏ ba tuổi rưỡi bây giờ thật lợi hại, tự mình làm gia trưởng của mình, còn có thể lúc nào cũng gọi được.

Sau khi lau mặt xong, nhóm túi sữa nhỏ tiếp tục nâng khuôn mặt nhỏ, bước chân ngắn ngủn hướng đi về mục đích.

Không đi cổng lớn.

Hành động mà đi cửa lớn thì không gọi hành động.

Đây là đạo lý mà bạn nhỏ ba tuổi rưỡi đều hiểu được.

Ba túi sữa nhỏ nhất trí quẹo sang trái, chú bảo vệ cũng cho rằng nhóm túi sữa nhỏ tới sân thể dục chơi, cố ý cười tủm tỉm hoan nghênh bọn họ, mở cửa cho các bé rồi tạm biệt: “Chào chú!”

Chú bảo vệ thất vọng nhưng vẫn là mỉm cười với vẻ mặt cha già, ba túi sữa nhỏ này thật sự quá đáng yêu, có chút lưu luyến mời mấy bé lần sau có thời gian lại tới đây chơi.

Vòng đến bên cạnh Cấp ba đế quốc thấy không có ai, ba túi sữa nhỏ cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn tường bao cao lớn.

“Oa!” Hugo ngọt ngào hóa, “Thật là cao quá đi!”

Chẳng qua cậu cảm thấy cậu có thể bay qua đó, răng cậu rất tốt, có thể ngậm Vạn Tuế, Thâm Thâm, quản gia và cháu trai ngoại lớn của Thâm Thâm đi qua.

Quản gia và Đào Yêu không đồng ý với đề nghị này của Hugo, một người ở bên ngoài nhìn túi sữa nhỏ, một người ôm túi sữa nhỏ vượt sang bên kia

Cái thứ nhất là Hugo, Đào Yêu một tay ôm hắn, tay đặt ở bóng loáng vách tường cũng không biết như thế nào làm được, dù sao chính là một mượn lực, nhẹ nhàng mà nhảy đến trên tường vây, sau đó lại nhảy xuống.

Rơi xuống đất sau, Hugo ở tường bên kia “Oa” một tiếng.

Đào Yêu cũng nói cái gì, tiếp theo lại nhảy trở về, bế Thâm Thâm lên, cũng giống vừa rồi đưa Thâm Thâm sang phía đối diện, cuối cùng quản gia ôm Vạn Vạn Tuế, tuy rằng quản gia tóc đã bạc hết, thoạt nhìn cũng có tuổi, nhưng thân hình ông ta vẫn linh hoạt như cũ, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đặt Vạn Vạn Tuế đang quay mông về phía trước lật lại, thả xuống mặt đất.

Đôi tay Vạn Vạn Tuế đan chặt, sau khi nói lời cảm ơn với quản gia vừa ôm cô bé sang, bước chân ngắn nhỏ, chuẩn bị cùng đồng bọn nhỏ tiếp tục đi tới, đột nhiên phát hiện tường bên này có rất nhiều người.

Là một đám thiếu niên, mặc quần áo màu sắc bất đồng nhưng đều là một loại đồng phục học sinh, dựa theo màu sắc đồng phục chia làm hai phía, không khó để nhìn ra trước khi mấy bé nhảy qua đây, bọn họ đã chuẩn bị đánh nhau rồi, trừ bỏ hai thiếu niên đứng ở đằng trước mặt đối mặt, người phía sau đều giương nanh múa vuốt, giờ phút này bọn họ vẫn duy trì tư thế muốn liều mạng đơ mặt quay đầu nhìn mấy bé.

Hai thiếu niên xinh đẹp đứng ở phía trước vừa nhìn đã biết là đại ca của hai nhóm cũng nhìn qua, trong đó lúc thiếu niên nhuộm tóc màu xanh khói, bừa bãi ngang tàn nhìn thấy Vạn Vạn Tuế, tròng mắt đột nhiên co lại.

Ung Dập nhớ tới sự sợ hãi khi bị lớp học bổ túc chi phối, lại nghĩ tới trạng thái hiện tại anh ta cũng sắp sửa đánh nhau với anh trai của cô giáo lớp học bổ túc, trong lòng càng mệt, sợ Vạn Vạn Tuế trực tiếp mang anh ta đi học thêm một khóa tư tưởng đạo đức, anh ta cất bước giấu mình ở phía sau Ngô Hoàng.

Đàn em đầu trái cây của Ung Dập đều bị hành động của Ung Dập làm cho sững người.

Vốn dĩ sắp đánh nhau lại đột nhiên có mấy người vọt qua từ trên tường đã đủ kỳ quái rồi, hành vì của đại ca nhà bọn họ càng khiến cho bọn họ đoán không ra.

Không phải muốn giáo huấn tên nhóc thối Ngô Hoàng kia sao? Trốn ra phía sau người ta là chiến thuật gì thế?

Tuy rằng đàn em đầu trái cây khá ngốc nhưng vẫn cảm thấy bọn họ hẳn nên đi theo Ung Dập, cho nên lúc Ung Dập đứng ở phía sau Ngô hoàng, bọn họ cũng buông nắm tay, mang theo vẻ mặt mờ mịt đứng ở phía sau Ung Dập, cứ thế thành ra bọn họ phải đứng cùng chỗ với đàn em của Ngô Hoàng.

“Đừng có chen, mọi người đều có thể đứng mà!” Trước kia là đầu quả nho, hiện tại là đầu dưa hấu thu xếp cho người của bọn họ chen vào bên trong nhóm người của Ngô Hoàng, “Anh em, các cậu thon thả như thế, khẳng định có thể trừ chỗ cho chúng tôi, trừ cho chúng tôi một khoảng nhỏ là được!”

Đàn em của Ngô Hoàng cũng bị dọa ngốc, thế nhưng ngữ điệu của đầu dưa hấu rất khách sáo, còn khen bọn họ thon thả, bọn họ cũng không thể cự tuyệt, cho nên cũng mang theo vẻ mặt mờ mịt chừa chỗ trống cho nhóm kia.

Vào lúc Ung Dập và nhóm đàn em đầu trái cây thay đổi địa hình, Vạn Vạn Tuế nhìn thấy trong đó có một gương mặt chán đời quen thuộc, khuôn mặt nhỏ đã không cảm xúc nhưng thật ra nhãi con đã ngây người, cô bé nhớ tới vì sao lúc nghe thấy trường Cấp ba đế quốc lại quen tai như vậy.

Anh trai cô bé học ở trường cấp ba đế quốc mà.

Thân thể Vạn Vạn Tuế bất động, chân nhỏ lại lặng lẽ cọ xát, lặng yên không một tiếng động mà di chuyển ra phía sau người Hugo, nhưng mà hình dáng của cô bé có rộng hơn Hugo một chút, vì thế cô bé lại tiếp tục di chuyển, muốn đổi một người khác để trốn.

“Đừng có giấu.” Ngô Hoàng lạnh giọng mở miệng, “Ai cũng không rộng bằng em, chả có ai giấu nổi em đâu.”