Trên gương mặt trắng sữa của bạn nhỏ Phó Tinh Thần đỏ bừng, cậu trừng mắt thất vọng nhìn ba Mặt Trời. Cậu không còn mặt mũi nhìn Vạn Tuế nữa rồi, vậy mà trước đó cậu còn khoe khoang khoác lác ba mình có thể cầm chắc 9 điểm, kết quả, 0 điểm ba còn không được.
Còn gánh thêm 2 điểm nợ và một cái bàn trẻ em nữa chứ.
Phó Sâm cũng cảm thấy vô cùng ngượng nghịu với kết quả của mình, nhưng da mặt của bá tổng* rất khó nhìn thấy, bất kể là gặp tình huống nào cũng biểu lộ lạnh nhạt, cho nên thoạt nhìn bộ dạng ông rất bình tĩnh.
(*): Bá tổng: tổng giám đốc bá đạo.
Ông cuộn tròn chân dài, ngồi trên ghế trẻ em, trừng mắt giằng co với thằng con Tinh Tinh hiếu thảo của mình.
Hai người ai cũng đều coi trọng mặt mũi, không ai chịu nói chuyện trước với nhau.
Cuối cùng vẫn là Phó Sâm quyết định muốn phá vỡ im lặng, vẻ mặt trầm tĩnh hé miệng, phát ra âm thanh kiểu: "Bang bu ka maru duruka biubiu~"
Phó Tinh Thần hết hồn, ba Mặt Trời của cậu bị gì vậy?
Phó Sâm tuyệt đối sẽ không phát ra âm thanh kỳ quái mạnh mẽ xoay người lại, làm lộ ra nhóc con thật sự làm ra mấy tiếng đó -- Vạn Vạn Tuế đang ưỡn bụng nhỏ, giơ búp bê quái vật nhỏ lên, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.
"Con đang nói cái gì?" Phó Sâm hỏi.
"Không phải con nói, là quái thú tiên sinh nói." Vạn Vạn Tuế quơ quơ quái vật nhỏ trong tay, giọng nói biến thành tiếng của quái vật, "Mặt Trời dài mau tránh ra, nếu không ta sẽ lấy cái mông của ngươi bằng đuôi của ta đó, ăn tươi cái mông của ngươi luôn."
Quái thú tiên sinh nhìn mông của Phó Sâm dưới ghế trẻ em.
Đuôi của nó? Phó Sâm không để ý mình bị gọi là Mặt Trời dài khẽ nhíu mày đứng lên, nhìn thấy chỗ ngồi yên ổn của mình có một cái đuôi có thể tháo rời của búp bê thì đôi mắt tối sầm lại.
Hèn chi lúc ông ngồi mông hơi đau đau.
Thì ra không phải là cảm nhận sai.
Vạn Vạn Tuế nhặt đuôi của quái thú tiên sinh lên, giúp đó ổn định lại rồi trong miệng lại thì thầm một chuỗi ngôn ngữ quái thú, sau đó cô bé tiến hành phiên dịch: "Quái thú tiên sinh nói, đuôi của ngài ấy đã nói chuyện với mông của chú Mặt Trời dài rồi."
Phó • Mặt Trời dài • Sâm chậm rãi nhảy ra dấu chấm hỏi, tại sao ông không biết cái mông của mình có thể nói chuyện phiếm nữa vậy?
"Bỏ nhà ra đi ạ." Vạn Tuế kéo Phó Tinh Thần như đang trong mơ đi qua phòng khách, có một cái cửa nhỏ mở ra thì có thể thông ra sân sau nhà họ Vạn, sau khi cô bé và Phó Tinh Thần đi ra thì bé kiễng chân đóng cửa lại.
Phó Tinh Thần ngơ ngác quay đầu, cuối cùng nơi mà cậu và Vạn Vạn Tuế bỏ nhà ra đi lại là nơi mà có thể nhìn thấy ba mẹ Vạn cách một cửa sổ sát đất, đang ăn quýt nhìn họ.
Phó Sâm cũng đi từ trên lầu xuống, gật đầu với ba mẹ Vạn, đang định nói "chó con không nghe lời" thì lại bị ba Vạn kéo đến bên ghế sofa: "Trước tiên chúng ta nhìn xem hai đứa nhỏ định làm gì, sau đó xem xét bước tiếp theo nên làm gì."
Phó Sâm nhíu mày, cách xử lý sự việc của ba Vạn làm ông cảm thấy không thoải mái. Trên thương trường, cái cần coi trọng là đánh đòn phủ đầu.
Ông đối với chuyện của Phó Tinh Thần cũng như vậy, chỉ cần thằng nhóc đó có một tí xíu không nghe lời thôi thì lập tức áp chế lại, không cho nó cơ hội tạo phản.
Cách của ông luôn dùng rất tốt, ít nhất ông cho là vậy. Nhưng rồi...
Phó Sâm quay đầu nhìn Phó Tinh Thần đang láo nháo trong sân. Ông cũng không biết rằng cách thức của ông có vấn đề chỗ nào, thằng nhóc này rất nghe lời, cũng không giống như con cái nhà người ta khóc lóc đòi đồ chơi nhưng rồi có một ngày nó đột nhiên bùng phát với ông.
Trong sân, Vạn Vạn Tuế cho Phó Tinh Thần xem lều vải của cô, Phó Tinh Thần rất lo lắng, bọn họ dựng không nổi lều vải chuyên nghiệp này. Nhưng Vạn Vạn Tuế lại lắc lắc ngon tay mũm mĩm, bày tỏ cậu lo lắng nhiều rồi.
Cô kéo túi khóa kéo hình tròn ra, quả nhiên có một thứ giống lều vải nhanh chóng từ bên trong bung ra.
Thế nhưng ——
Phó Tinh Thần nhìn cái màn màu trắng lọt gió 360 độ.
"Sao có thể ngủ màn? Càn quấy!" Phó Sâm sốt ruột. Lúc nãy ông thấy Phó Tinh Thần ở đằng kia liên tục hít mũi, nếu như còn ngủ màn ở bên ngoài cả đêm, cậu nhất định sẽ bị cảm.
Ba Vạn ung dung, thậm chí còn bật cười: "Thế nhưng anh lại không cho bạn nhỏ Phó Tinh Thần ở nhà của chúng tôi, cũng không muốn đưa thằng bé về. Nếu không có Vạn Tuế ở cùng thằng bé thì ngay cả màn cũng không có đâu nha."
"Chuyện này..." Hiếm khi Phó Sâm bị người ta nói đến không trả lời được. Sau đó ông ra bên ngoài nhìn một cái, thấy đứa con hiếu thảo của ông đang chuyển chăn nhỏ của Vạn Vạn Tuế từ cái bao vải vào bên trong màn, nhìn qua thì thật sự muốn ở trong đó một đêm. Mi tâm của ông nhăn lại, dịu giọng hỏi ba Vạn: "Vậy thì các anh sẽ làm thế nào? Nhìn Vạn Tuế bị đông lạnh ở bên ngoài một đêm sao?"
"Nếu như Vạn Tuế muốn bỏ nhà ra đi, chúng tôi sẽ hỏi rõ ràng tại sao con bé muốn làm vậy. Nếu như con bé vì càn quấy tùy hứng, chúng tôi sẽ phê bình và ngăn cản con bé." Ba Vạn chậm rãi đứng lên, "Nhưng hiện tại chúng tôi biết rõ, Vạn Tuế là vì đồng bọn nhỏ của mình không vui nên mới bỏ nhà ra đi, đây là một hành động rất tình cảm, chúng tôi quyết định ủng hộ con bé."
Mẹ Vạn cũng đứng lên, còn hô với trên lầu một tiếng: "Ngô Hoàng, đem lều vải của nhà mình xuống, túi ngủ với ít đồ ăn vặt nữa. Mẹ đi xem sạc dự phòng còn pin hay không..."
Mọi người trong nhà họ Vạn đều bận rộn.
Vẻ mặt Phó Sâm mờ mịt, nhìn hai người trẻ tuổi là Ngô Hoàng và Vưu Giai ôm ba cái lều vải đi xuống sân, sau đó lại dọn đồ trong nhà vào lều vải.
Đương nhiên màn của Vạn Vạn Tuế cũng bị thu vào.
Ban đầu Phó Tinh Thần còn có biểu cảm như Phó Sâm, nhưng nhanh chóng ý thức được mọi người đang làm cái gì. Cậu lặng lẽ lau nước mắt, cùng Vạn Vạn Tuế bận rộn.
Thậm chí mẹ Vạn còn đốt đống lửa đơn giản trong sân, sân nhỏ thoáng chốc đã sáng lên. Người nhà này càng ngày càng hăng hái, còn chạy đến nhà bếp ôm túi rau túi thịt đến, nói là đã đến lúc mở tiệc mừng BBQ bỏ nhà ra đi rồi.
Phó Sâm thật sự không hiểu được cách làm của người nhà họ Vạn.
Làm sao mà người lớn trong nhà có thể cùng chơi đùa như thế được.
Ba Vạn đồng ý chịu trách nhiệm nướng thịt trong lúc rảnh rỗi đi tới vỗ vỗ vai Phó Sâm, nở nụ cười: "Vốn mối quan hệ giữa ba mẹ và con trẻ không phải là mối quan hệ đối lập, nếu vì muốn thắng đối phương mà ra quyết định thì sẽ làm cho cả hai thua rất thảm. Con trẻ không hiểu, nhưng người lớn như chúng ta phải rõ ràng."
Phó Sâm bị ba Vạn nói đến xúc động, như có chuyện suy nghĩ mà mấp máy môi.
Thấy Phó Sâm nghe lọt tai thì ba Vạn nhếch miệng cười, sau đó lại vỗ vỗ Phó Sâm: "Nhà của chúng tôi đều bỏ nhà ra đi rồi, anh cũng phải trở về, lúc đi nhớ đóng cửa lại ha."
Phó Sâm cứng đờ.
Đúng vậy, ông làm sao bây giờ đây.
Thằng con hiếu thảo của ông có người nhà họ Vạn ở cùng rồi, còn có đống lửa ấm áp và lều vải nữa.
Ông ở đâu đây?
Trở vì thì lo lắng.
Không về thì ông cũng không thể bỏ nhà ra đi với con mình, chen chúc trong lều vải của nhà họ Vạn được.
Ông quay đầu nhìn gương mặt của ba Vạn đang cười tủm tỉm, không biết là thật hay do ông ảo tưởng, trong ý cười của ba Vạn còn có chút ý tứ hả hê nữa.
"Đương nhiên nếu Phó tiên sinh đồng ý, anh có thể thương lượng một chút với bạn nhỏ Phó Tinh Thần, nếu như thằng bé đồng ý thì anh có thể cùng nhà chúng tôi bỏ nhà ra đi."
Để cho ông đi cầu thằng con hiếu thảo kia hả?
A, để ông làm hòa trước với Phó Tinh Thần à? Trừ khi cái mông của ông biết nói chuyện.
Phó Sâm lập tức quăng lời vừa nãy của ba Vạn qua một bên, sau đó còn làm giá: "Không cần, một mình tôi cũng được."
Nói xong, trong ánh mắt của ba Vạn bước chân dài đi ra khỏi nhà họ Vạn, cũng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Đi thì không thể nào đi được, ông muốn xem thằng con hiếu thảo của mình, chờ cho nó hối hận rồi nhận lỗi với ông, sau đó dẫn nó về.
Vì vậy Phó Sâm ngồi xổm ở bên kia của sân nhỏ náo nhiệt nhà họ Vạn, vừa nhìn họ vui vẻ hát ca cười cười nói nói, vừa khinh thường mà thở ra.
Đêm đó, giờ Bắc Kinh, 12 giờ 38 phút, cái mông của vừa lạnh vừa đói Phó • Mặt Trời dài • Sâm biết nói chuyện rồi.