🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bạn nhỏ Phó Tinh Thần thoắt cái đã tỉnh táo, cậu buông Vạn Vạn Tuế ra, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, âm thanh non nớt cố ý giả vờ rất lạnh nhạt: "Vừa rồi tớ đứng không vững, cảm ơn cậu đã đỡ tớ."
Không phải tớ ôm cậu, là tớ đứng không vững nên ngã trên người cậu thôi.
"Hahaha." Vưu Giai cười rộ lên không thèm che giấu.
Má của Phó Tinh Thần bị Vưu Giai cười đến đỏ lên, cậu nhanh chóng quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác: "Tớ muốn tiếp tục bỏ nhà ra đi." Nhìn Vạn Vạn Tuế, "Ngày mai gặp."
Lúc cậu bỏ nhà ra đi là ở nhà trẻ, khi trở về cũng sẽ trở về nhà trẻ.
Vì vậy ngày mai cậu và Vạn Vạn Tuế vẫn còn gặp nhau.
Phó Tinh Thần nói xong thì quay người, chân ngắn chuẩn bị bước đi, còn chưa kịp đi thì Vạn Vạn Tuế đã bắt lấy góc áo của cậu.
"Tớ không cần người lớn, một mình tớ cũng được!" Lúc này không có chú Vương nên Phó Tinh Thần đành phải dựa vào chính mình giãy khỏi tay nhân viên an ninh trẻ em Vạn Vạn Tuế.
"Đừng nhúc nhích." Vạn Vạn Tuế nghiêm túc cảnh cáo Phó Tinh Thần.
TruyenHDBạn nhỏ Phó Tinh Thần đương nhiên sẽ không nghe, cậu càng dùng sức kéo góc áo mình ra khỏi tay Vạn Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế cũng cực kỳ cố gắng kiên trì.
Nhìn thấy Phó Tinh Thần sắp kéo được góc áo ra thì Vạn Vạn Tuế bất đắc dĩ dùng chiêu cuối.
Chân ngắn nhỏ chen vào giữa hai chân Phó Tinh Thần, tay mũm mĩm ôm lấy vai bạn nhỏ Phó Tinh Thần.
"Aha." Mặt Vạn Vạn Tuế không cảm xúc hô khẩu hiệu, song dùng lực.
Tư thế chuyên nghiệp của Vạn Vạn Tuế và khí thế hò hét đè Phó Tinh Thần xuống làm cậu còn tưởng rằng mình sẽ thật sự bị Vạn Vạn Tuế quật ngã, nhưng lại không hề, trái lại Vạn Vạn Tuế bị vấp chân của cậu, té ngã trên đất rồi.
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần phức tạp nhìn Vạn Vạn Tuế "tớ muốn tự mình quật ngã". Vốn cậu cũng muốn kéo Vạn Vạn Tuế lên, nhưng mà cậu lo rằng kéo lên rồi bạn ấy sẽ lại ngăn cản cậu bỏ nhà ra đi, vì thế nên mấp máy môi hạ quyết tâm, quay gương mặt nhỏ nhắn đi để vờ như không quan tâm dáng vẻ ngã xuống của cô bé. Cậu muốn bước qua người Vạn Vạn Tuế, nhưng chân ngắn còn chưa kịp bước thì đã bị người phía sau đè xuống.
Quay đầu lại nhìn, chị gái lúc này còn ăn bánh gạo chiên xem cuộc vui nay lại âm trầm nhìn cậu, "Làm em gái chị ngã rồi muốn chạy đi à?"
Bạn nhỏ Phó Tinh Thần chưa từng trải qua hiểm ác xã hội có ý muốn giải thích: "Là tự Vạn Tuế..."
"Còn muốn đổ trách nhiệm lên đứa em gái mỏng manh yếu ớt nhỏ bé của chị?" Vưu Giai ôm Vạn Vạn Tuế yếu ớt bất lực nhưng tự mình đứng dậy qua, sau đó che bụng phệ của cô bé lại. Để làm cho lời nói mình càng thêm thuyết phục, cô bi phẫn chỉ trích bạn nhỏ Phó Tinh Thần đang bị làm cho ngơ ngác, "Sao nhóc có thể trợn tròn mắt bịa đặt được?"
"Em, em không có." Bình thường thiên tài khốc bảo đều im lặng ít nói, thời điểm mấu chốt thì võ mồm lại theo không kịp, "Em, em..."
Vưu Giai - người chuyên nghiệp ăn vạ ra hóa đơn: "Tiền chữa bệnh, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, tiền làm công, tiền tổn thất thanh xuân, thượng vàng hạ cám cộng lại được 3,6 tệ."
3,6 tệ? Phó Tinh Thần xuất thân có ba ba thổ hào mười mấy con số chưa từng nghe qua đơn vị tiền tệ keo kiệt như vậy, cậu không khỏi cười tà mị như ba ba Phó.
Còn chưa kịp cười thì...
Đã nghe được âm thanh xát muối vào tim của Vưu Giai hỏi: "Nhóc có 3,6 tệ à?"
Phó Tinh Thần: Nụ cười đang dần biến mất.jpg.
Bởi vì không có 3,6 tệ nên thiên tài khốc bảo đành "bán" mình cho Vạn Vạn Tuế, ngoan ngoãn bước chân ngắn theo cô bé về nhà.
Phó Tinh Thần cũng không để ý tới trong quá trình cậu bị "ăn vạ" thì sau cột điện ven đường có một gương mặt thò ra, đó đúng là tên vô gia cư kỳ lạ mà cậu vứt bỏ lúc nãy.
Tên vô gia cư khó chịu gãy cái đầu dơ rối rung, đưa cổ tay lên, từ trong ống tay áo tả tơi lộ ra chiếc đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp bảy con số. Sau khi nhìn thời gian thì gã lại nằm sấp xuống sau cột điện, chỉ để lộ một con mắt tiếp tục quan sát.
Hành động kỳ quái của gã làm người qua đường liên tục quay đầu nhìn xem, ngay cả Vạn Vạn Tuế cách đó không xa chuẩn bị rời đi với Phó Tinh Thần cũng chú ý tới động tĩnh bên này, hơn nữa còn đối mắt với tên vô gia cư.
Tên vô gia cư:... Một tay vịn cột điện, lắc người, làm ra kiểu như gã ta không phải tên tâm thần nhìn trộm mà chỉ là gã tâm thần vây quanh cột điện nhảy múa mà thôi.
Càng ngày càng có nhiều người quay đầu nhìn gã, thế nhưng mà Vưu Giai bởi vì kỹ thuật nhảy cay mắt của gã nên ghét bỏ dời ánh mắt đi.
Tên vô gia cư thở phào, nhìn thấy Vưu Giai dẫn Phó Tinh Thần và Vạn Vạn Tuế xách xe đạp đi thì gã cũng nhanh chóng lái con xích lô rách dựng bên ven đường của mình, hứng gió lạnh chạy theo sau họ.
"Hai đứa đi vô trước đi." Vưu Giai chợt nhớ đến trong nhà hết xì dầu, sáng nay ba Vạn mới nói cô lúc về nhớ mua một chai, cho nên Vưu Giai lái xe đi.
Vưu Giai kiễng chân nhập mật khẩu mở cửa, bầu không khí dịu dàng có hương vị khói lửa đồ ăn hòa quyện ập đến, từ nhà bếp truyền đến âm thanh của nguyên liệu đang nấu, nồi chén muỗng va nhau và còn có nụ cười hòa thanh lời nói.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, một người đàn ông mặc tạp dề cười tủm tỉm đi tới: "Vạn Tuế về rồi hả con? Còn dẫn bạn nhỏ về nữa à?"
"Dạ." Vạn Vạn Tuế gật đầu, cởi giày ra, sau đó đưa cho Phó Tinh Thần cầm một đôi dép lông nhung.
Ba Vạn đi tới, nghiêng đầu nhìn Phó Tinh Thần có hơi câu nệ, ông vẫn còn nhớ rõ lúc trước đi rước Vạn Vạn Tuế từng gặp Phó Tinh Thần: "Ây da, đây không phải bạn nhỏ Phó Tinh Thần à? Có phải bạn nhỏ Phó Tinh Thần chưa ăn cơm không??"
Phó Tinh Thần đi vào nhà họ Vạn thì ngây ngốc. Gia đình trong trí nhớ cậu vẫn luôn là lạnh như băng, im lặng, chưa từng như vậy bao giờ...
Cậu ngơ ngác nhìn ba Vạn, bụng của cậu thay cậu trả lời câu hỏi của ông: Ùng ục.
Ba Vạn cười rộ lên, còn cố ý hỏi Phó Tinh Thần có thể ăn được cái này hay không, sau đó ông quay người đi vào nhà bếp. Lúc đi vào nhà bếp thì ông kể chuyện bạn nhỏ cùng lớp Vạn Vạn Tuế dẫn về hôm nay với mẹ Vạn hiếm khi về sớm, hai người lại xoay quanh thảo luận vấn đề "nếu như Vạn Vạn Tuế sớm nói với họ là cô bé sẽ dẫn bạn về, hai người có thể sớm chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn."
Đợi đến khi Phó Tinh Thần phản ứng kịp thì cậu và người nhà họ Vạn đã ăn xong cơm tối. Vạn Vạn Tuế dưới sự giám sát của Vưu Giai đang đứng trên bậc thang nhi đồng, rửa chén nhỏ đã dùng của mình bằng nước rửa chén
Mặc dù chưa từng rửa chén bao giờ nhưng bạn nhỏ Phó Tinh Thần nhanh chóng nắm được nội dung chính yếu, cầm chén nhỏ rửa từ trong ra ngoài, thậm chí cả đáy chén.
Nhìn chén nhỏ sạch sẽ, bạn nhỏ Phó Tinh Thần hài lòng nở nụ cười, trong lòng yên lặng xếp việc rửa chén đứng thứ ba trong "top những thứ mình thích làm nhất"
Rửa xong bát đĩa, Vạn Vạn Tuế giữ Phó Tinh Thần lại trong bếp, Vưu Giai tri kỷ đóng cửa nhà bếp lại cho hai nhóc.
Vưu Giai chậm rãi biến mất sau cánh cửa nhà bếp nở nụ cười ý tứ hàm xúc nhưng gian xảo. Phó Tinh Thần có hơi bất an, cậu yên lặng lùi về phía sau hai bước, dựa lưng vào tường.
Vạn Vạn Tuế duỗi tay mũm mĩm ra, bang một cái đặt lên tường sát bên Phó Tinh Thần.
Đây vốn dĩ là kabedon* cực kỳ bá đạo.
(*) Kabedon:
Nhưng tay Vạn Vạn Tuế lại ngắn, bạn nhỏ Phó Tinh Thần và cô vì ăn cơm chiều hơi nhiều nên từ một cái bụng hình "(" biến thành bụng "C", còn người kia từ một cái bụng "C" biến thành bụng "C"+
Kabedon như vậy, bụng nhỏ và bụng nhỏ dán dính vào nhau.
Phó Tinh Thần nhìn Vạn Vạn Tuế đang nhón chân, bụng dính cô bé dồn lại một chỗ với bụng cậu. Ngay tại lúc cậu đang hồi hộp, tai đỏ cả lên thì cậu nghe thấy Vạn Vạn Tuế nghiêm túc ghé tai nhẹ hỏi: "Phó Tinh Thần, số điện thoại của phụ huynh là cậu là gì?"