Hạ Vị Mãn ngồi ở trên yên lặng tức giận cả ngày. Ngày hôm sau cô bé đến nhà trẻ, nhìn thấy Vạn Vạn Tuế vậy mà không phát hiện cô bé tức giận, cho nên cô bé cố ý đi đến trước mặt Vạn Vạn Tuế, ôm cánh tay, cơ thể nhỏ bé nghiêng về phía trước, ra sức: "Hừ!"
Vạn Vạn Tuế đang thảo luận trứng gà xào cà chua và cà chua xào trứng gà cái nào ngon hơn bị hành động của Hạ Vị Mãn làm tạm ngưng.
"Bạn nhỏ Vị Mãn sao vậy?" Điềm Điềm hơi sợ hãi hỏi Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế yên lặng nhìn Hạ Vị Mãn đang quyết định làm một lần cuối cùng để cho Vạn Vạn Tuế phát hiện cô bé tức giận, phân tích một hồi thì tìm ra được đáp án: "Nước mũi nghẹt ở mũi rồi."
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn tức đến nổi tóc muốn dựng thẳng lên, vừa muốn làm ác long gào thét thì cảm giác được cổ mình ấm áp, có vật mềm mại gì rơi xuống, cô bé ngạc nhiên cúi đầu nhìn thấy mình có thêm một cái khăn choàng.
Khăn choàng này một đầu là đầu khủng long, đầu bên kia là đuôi khủng long. Khi cột vào cùng một chỗ thì giống như đuôi khủng long đặt ở trên cái đầu đang ngủ, hơi đáng sợ nhưng lại có tí đáng yêu.
Nhìn chung là sản phẩm thủ công mang phong cách của ông ngoại Vạn Vạn Tuế.
"Thời tiết lạnh, đừng để bị cảm." Vạn Vạn Tuế giúp bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cột khăn choàng, dùng cái tay béo béo vỗ vỗ đầu khủng long, giống như người lớn tí tẹo tuổi dặn dò cô.
"Hừ... hừ..." Không nên hiểu lầm, đây không phải âm thanh của lợn nhỏ, đây là tiếng nội tâm của bạn nhỏ Hạ Vị Mãn cảm động nên khóc như mưa thôi, tiếng của ác long gào thét bị chặn mất rồi.
Vậy thì làm sao cô giận được đây!
Cuối cùng bạn nhỏ Hạ Vị Mãn không cáu bẳn được quay trở về chỗ ngồi, trong lòng vừa tức giận chỉ trích Vạn Vạn Tuế xấu xa, vừa véo đầu khủng long trên khăn choàng. Cô bé thở phì phò cảm thán đầu con khủng long đáng ghét này sao lại mịn như vậy.
Hôm nay nhà trẻ có giáo viên mới đến, các bạn nhỏ nghe được tin tức này đều rất tò mò không biết dáng vẻ giáo viên mới ra sao.
"Tớ hy vọng giáo viên mới đến sẽ giống với Ultraman." Vạn Vạn Tuế không lộ vẻ gì nhưng nội tâm thầm ao ước.
Tới động tác này thì một lớn một nhỏ nắm tay nhay vỗ ba~ ba~, như là hai chú bò vừa nhìn vào mắt nhau, hùng hùng hổ hổ cùng đi ngang, dọa các bạn nhỏ xung quanh chạy mất.
Cô Hoa Hoa trợn mắt há hốc mồm.
Bạn nhỏ Hạ Vị Mãn thấy Vạn Vạn Tuế nhảy hăng hái như vậy thì dòng máu không chịu thua cũng sôi sục lên, cô bé mang khăn quàng cổ khủng long đi đến kế bên Vạn Vạn Tuế, ở cùng một chỗ với cô.
Các bạn nhỏ cũng là sinh vật dễ lây nhiễm, vốn cảm thấy động tác khoa trương của thầy An An có hơi đáng sợ, nhưng khi chứng kiến Vạn Vạn Tuế và Hạ Vị Mãn nhảy vui vẻ vẻ như thế thì cũng nhanh chóng tiến lên, sợ bị bỏ lại nên theo sát sau lưng Vạn Vạn Tuế và Hạ Vị Mãn.
Lớp Cua Nhỏ thành công trở thành phần đông lớp chói mắt nhất nhà trẻ Đế Quốc.
Tất cả bánh bao nhỏ của lớp giống như giẫm phải công tắc, tay béo chân ngắn mạnh mẽ giãn ra, biểu cảm nghiêm túc đã hơi đáng sợ. Mỗi lần di chuyển ngang đều làm cho mấy bạn nhỏ của lớp lá và lớp chồi bên cạnh chạy đi, sợ hãi bị những bạn nhỏ vì tập thể dục đến hắc hóa đánh bay.
"Oa!" Cô Hoa Hoa không khỏi vỗ tay cho thầy An An.
Ngày đầu đến trường đã có năng lượng kêu gọi lớn như vậy, lợi hại ghê.
Tuy nhiên cố gắng tập thể dục như vậy cũng có tác dụng phụ ——
Cô Miêu Miêu dở khóc dở cười nhìn nhóm bánh bao nhỏ bởi vì dùng quá nhiều sức mà nằm liệt ra: "Các bạn nhỏ, cố gắng tập thể dục, rèn luyện thân thể là đúng, nhưng vận động cũng vừa phải thôi nha."
"Dạ..." Các bạn nhỏ uể oải đáp mà cô Miêu Miêu.
Năng lực khôi phục của sấp nhỏ rất mạnh, nằm la liệt một tiết thì tất cả đã khôi phục được rồi.
Lúc sắp tan tiết mọi người còn xem thầy An An là người mới tới nên chăm sóc thầy, chơi diều hâu bắt gà con với thầy trong một tiết. Nhìn thấy thầy An An thoải mái cười thì các bạn nhỏ cũng vui mừng nở nụ cười.
Tóc Vạn Vạn Tuế dài rồi, chưa cột lên nên khi gió thổi qua thì tóc cô bé trông như đám rong biển đang nhảy múa. Đợi đến khi gió ngừng, rong biển trở nên yên tĩnh phũ trên mặt cô, từ giữa khe hở của đám rong biển lộ ra ánh mắt cực kỳ bình tĩnh có cảm giác đại ca của cô bé. Khi đôi mắt ấy quét qua, đã dọa cho bạn nhỏ đối diện vô tình nhìn vào mắt cô không dám động đậy.
Vạn • Medusa • Tuế nhìn chằm chằm.
Thầy An An rất thích bạn nhỏ cộng hưởng với tâm hồn thể dục nhịp điệu của mình, anh ôm Vạn Vạn Tuế đi qua, thuần thục chải đầu rong biển của Vạn Vạn Tuế cho mượt, sau đó búi tóc Na Tra cho cô bé, hoàn mỹ phối hợp với bụng nhỏ phì ra của cô.
"Oa! Thầy An An lợi hại quá! Vạn Tuế nhìn đẹp lắm!" Điềm Điềm vỗ tay cho thầy An An và Vạn Vạn Tuế.
Vạn Vạn Tuế nhìn mình trong tấm gương thầy An An đưa, mặt không cảm xúc giơ bàn tay nhỏ bé lên, duỗi năm ngón tay và một ngón cái, lời ít ý nhiều đánh giá: "Sáu."
"Hahaha!" Thầy An An bị dáng vẻ đáng yêu của Vạn Vạn Tuế chọc cười, tiếng cười vang dội ấy làm cho mấy chú chim đang yêu đương trên cây bị dọa bay mất.
Đã đến thời gian tan học, Vạn Vạn Tuế thu dọn cặp sách của mình thì đi ra ngoài, sau đó lại nhìn thấy bạn nhỏ Phó Tinh Thần đang nghiêm túc nói chuyện với quản gia nhà cậu.
"Chú Vương, cái cặp này là do người kia mua nên chú làm ơn mang về giùm con, con cần tự dựa vào sức mình bỏ nhà ra đi." Biểu cảm thì bạn nhỏ Phó Tinh Thần rất kiên quyết, sửa sang cặp nhỏ lại rồi đưa cho chú Vương.
Chú Vương quả thật dở khóc dở cười, sáng nay cậu chủ nhà ông thông báo với cả nhà là sẽ bỏ nhà ra đi, thế nhưng mà cậu chủ cũng rất có nguyên tắc của một đứa trẻ, cho dù là bỏ nhà ra đi thì vẫn phải đến nhà trẻ.
Tan tiết thì đi.
Một tiết học cũng không được chậm trễ.
Thậm chí cậu chủ nhà ông còn nghĩ tới, nếu như sau khi tan học không có người đến rước cậu thì giáo viên của nhà trẻ sẽ không cho cậu đi, vậy nên còn cố tình gọi ông đến nhà trẻ để đón cậu nữa.
Về phần người kia mà cậu nói, ấy đương nhiên chính là ông chủ của ông rồi.
Bởi vì đang giận dỗi ông chủ nên ngay cả ba ba cũng không thèm gọi nữa.
Haiz! Chú Vương thở dài. Cậu chủ nhà ông thích đùa nghịch vậy thì thôi đi, thế mà ông chủ nhà ông tính cách vẫn luôn trầm tĩnh còn giận dỗi cậu chủ nữa. Gọi ông tới nhà trẻ đón cậu chủ, xong rồi còn nói cái gì mà muốn để cho cậu chủ nhà ông tự mình lưu lạc.
Còn cố ý ra lệnh cho bọn họ ai cũng không được quản, nếu như dám vụиɠ ŧяộʍ hỗ trợ thì lập tức cút xéo.
A cái này... chú Vương cực kỳ khó xử. Ông nhìn cậu chủ nhà mình nói với ông hẹn gặp lại, chân ngắn bước đi để lại bóng lưng giương cánh buồm một mình đi xa, trong lòng ông rất lo lắng.
Tuy nhiên ông cũng không lo quá lâu, bởi vì cậu chủ vừa đi hai bước đã được người qua đường hảo tâm nhặt được rồi.
Người qua đường kia cao tầm 92cm, đầu búi hai viên tròn, có bụng hình chữ c nhỏ.