"Cô Bạch, cô có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao cô lại ra tay gϊếŧ cha mình hay không? Ông ấy sinh ra cô, chẳng lẽ cô có thâm thù đại hận gì với ba mình hả?"
"Bạch tiểu thư, cô có thể giải thích vì sao hiện giờ trên mạng toàn là ảnh nóng của cô không? Nếu tôi đoán chả nhầm thì cô đã lên giường với rất nhiều người rồi nhỉ?"
"Là con gái của Bạch gia mà dám làm những chuyện tày đình như thế, ngay cả cha mình cũng có thể ra tay gϊếŧ hại, cho hỏi lương tâm cô để đâu rồi?"
Đối diện với hàng loạt câu hỏi được đặt ra bởi những người đang đứng trước mặt, ánh đèn flash liên tục chiếu thẳng vào người cô, Bạch Tuệ Nghi chỉ biết co do một chỗ, đôi mắt đỏ ửng vương một tầng sương mỏng, lộ ra những tia sợ hãi. Toàn thân cô run lên bần bật, tóc tai bù xù, bàn tay dính đầy máu tươi ôm chặt đầu gối.
Khóe miệng người con gái mấp máy, thanh âm đứt quãng vang lên: "Tôi… tôi không biết gì hết… Chẳng phải là tôi làm… tôi bị người khác hãm hại…" Giờ đây, đầu óc Bạch Tuệ Nghi trống rỗng, cô hoảng loạn tột độ, đến mức khiến cho bản thân mình bị thương, nhưng nào có ai quan tâm đến.
Phóng viên chỉ tập trung vào chủ đề mà bản thân đến đây hôm nay, đó là moi móc được thông tin gì đó từ phía Bạch Tuệ Nghi, tuy nhiên, với tình trạng hiện giờ thì bọn họ khó lòng mà lấy được những gì mình cần.
Dù Bạch Tuệ Nghi có giải thích đến cỡ nào, những người có mặt ở đó đều bỏ ngoài tai, họ giơ tay chỉ trích cô là đứa ăn cháo đá bát, vì danh lợi mà sẵn sàng ra tay gϊếŧ cha mình. Cô khóc nấc lên, quần áo rách rưới, toàn thân dính đầy máu tươi, mùi vị tanh nồng xộc thẳng vào mũi cô. Bạch Tuệ Nghi đưa mắt nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ, nhưng tất cả đều là những con người vô cảm, bọn họ mặc cho cô bị ném trứng, rồi rau củ thối vào người, chẳng ai chịu ra tay tương trợ.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi nói thật mà!
Cô thật sự không biết gì cả.
Cô là người yêu cha mình hơn ai hết, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Bạch Tuệ Nghi cũng chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, cô bị người ta đánh ngất, khi tỉnh dậy thì đã nằm bên cạnh thi thể cha mình, ông ấy chảy đầy máu, toàn thân lạnh lẽo. Cô vội vàng lao ra ngoài cầu cứu mọi người, nhưng phóng viên đã vây quanh, tất cả đều nhận định một điều rằng Bạch Tuệ Nghi vì tài sản mà ra tay gϊếŧ cha.
Cô ngồi dưới bậc thềm lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi lăn dài trên gò má trắng bệch, gương mặt cô không có lấy một cắt máu nào.
Thấy Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm đi đến bên cạnh, dường như Bạch Tuệ Nghi cảm thấy bản thân mình đã tìm đến phao cứu sinh, cô vươn tay, thảm thiết gọi: "Tuệ Nghiên, Tiêu Phàm, giúp em với!" Thanh âm run rẩy mong chờ thiết tha.
Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm đuổi đám phóng viên đi. Bạch Tuệ Nghi cứ nghĩ bản thân mình đã thoát khỏi mọi chuyện, cô vồ vập đứng dậy, vội vàng giải thích: "Em gái, Tiêu Phàm, hai người phải tin em. Tuệ Nghiên, chị không hề gϊếŧ ba, chị bị người khác hãm hại." Nhưng khi vừa đến gần, đập vào mắt Bạch Tuệ Nghi là cảnh tượng Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm khoác tay nhau vô cùng thân mật.
"Hai người… đây là… anh và em gái em đang làm gì đây…?" Cô sững sờ, khuôn mặt cứng đờ, cánh môi đỏ hồng mấp máy, cổ họng đau rát khó khăn lắm mới rặn ra được từng tiếng: "Tiêu Phàm, anh nói cho em biết, anh và con bé làm như vậy là có ý gì?"
Bạch Tuệ Nghi chẳng thể ngăn cản việc bản thân mình suy nghĩ lung tung khi chứng kiến em gái và bạn trai mình làm ra những hành động thân mật như thế.
Chưa để cho Bạch Tuệ Nghi kịp hình dung ra vấn đề, Bạch Tuệ Nghiên đã cất giọng, cô ta nhếch môi, ngữ khí thốt lên tràn ngập sự khinh bỉ: "Đã rõ ràng ra như vậy rồi mà chị còn không nhận ra à? Bạch Tuệ Nghi, đừng nói chị ngu ngốc đến mức độ này rồi nha? Nói cho chị biết, thật ra tôi và anh Tiêu Phàm đã ở bên cạnh nhau lâu rồi, chỉ là chị như một con bò để cho chúng tôi dắt mũi thôi." Cô ta đưa tay che miệng cười vô cùng khoái chí.
Trong lòng Bạch Tuệ Nghiên thầm mắng chị gái mình chính là kẻ ngu.
"Tại sao chứ? Hai người sao có thể đâm sau lưng tôi như vậy?" Thân thể Bạch Tuệ Nghi vô lực lùi về phía sau, trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt kia viết rõ hai chữ ngỡ ngàng: "Tiêu Phàm, anh nói đi, anh là bạn trai em mà. Nhưng anh với em gái em lại…" Nhắc đến đây, cổ họng người con gái bỗng dưng nghẹn ứ.
Cô chưa hiểu, nhưng với Bạch Tuệ Nghi, hôm nay là một ngày vô cùng kinh khủng.
Mọi chuyện dồn dập ập đến với cô, toàn là những việc kinh khủng nhất.
Người đàn ông đứng trước mặt Bạch Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực, anh ta cong môi, điềm nhiên trả lời: "Bạch Tuệ Nghi à Bạch Tuệ Nghi, thật ra trước khi gặp cô, tôi và Tuệ Nghiên đã ở bên cạnh nhau rồi. Tôi và cô ấy yêu nhau đã lâu, còn những lời đường mật mà trước đây tôi đã từng nói với cô ấy, chẳng qua chỉ là lợi dụng thôi. Có trách thì hãy trách cô ngây thơ dễ tin người, tự tay dâng hết toàn bộ mọi thứ cho chúng tôi." Dứt lời, Trác Tiêu Phàm ngoảnh mặt sang chỗ người yêu, ánh mắt lộ ra vẻ cưng chiều.
"À, dù sao chị gái tôi cũng đã rơi vào đường cùng rồi, tôi cũng chả ngại cho chị biết thêm một chuyện." Bạch Tuệ Nghiên tung hứng cùng người bên cạnh: "Toàn bộ những việc vừa xảy ra với chị đều là do một tay tôi sắp xếp cả đấy. Cái chết của ba, đổ tôi cho chị đều là mẹ con tôi cùng anh Tiêu Phàm lên kế hoạch, còn chị ngây thơ rơi vào cái bẫy đã được thiết kế sẵn mà bản thân mình chẳng biết điều gì. Và cả việc anh Tiêu Phàm ở bên cạnh chị đều được sắp đặt sẵn, vì chúng tôi muốn có toàn bộ tài sản nhà họ Bạch."
Bạch Tuệ Nghi cười rộ lên, ánh mắt cô ta sắc bén gần như đâm xuyên qua người chị gái mình.
Bạch Tuệ Nghi suy sụp hoàn toàn, cô ngã khụy xuống dưới đất, đôi mắt chứa đầy nỗi bi thương đến tột cùng. Thở hắt ra một hơi, Bạch Tuệ Nghi mãi mới có thể cất tiếng nói: "Tôi đối xử với hai người cũng không tệ, thế thì tại sao cô và anh ta lại làm vậy với tôi?" Cô run run chỉ tay về phía Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm.
Ha ha.
Cô bỗng nhiên bật cười, nhưng sâu trong lòng nỗi chua xót đã dâng lên từ lúc nào chẳng hay.
Hóa ra mọi chuyện đều là do bọn họ.
Đứa em gái mà Bạch Tuệ Nghi vô cùng yêu thương cùng người bạn trai cô đem trọn trái tim trao hết cho anh ta, hai người đó lại cùng chung một chiếc thuyền, đẩy cô đến bờ vực tuyệt vọng.
Rốt cuộc cô đã sai ở đâu?
"Nhưng ba lúc nào cũng thiên vị chị, trong khi chúng ta cùng là con ông ấy." Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Tuệ Nghiên bỗng nhiên vụt tắt, thay vào đó chính là sự thù hận, cô ta gầm gừ, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt: "Tôi không cam tâm, tại sao toàn bộ tài sản đều đứng tên chị cơ chứ? Công ty, bất động sản, tất cả mọi thứ, còn tôi thì chỉ có được một chút. Với tôi những thứ mà ông ấy để lại chẳng đủ cho mình tiêu xài ấy. Cho nên chị gái à, để có thể lấy được mọi thứ, tôi phải hại chị thôi. Làm người đừng nên đối xử tốt với người khác quá."
Bạch Tuệ Nghi toàn thân mềm nhũn, cô chẳng thể tưởng tượng nổi hóa ra bao nhiêu lâu nay Bạch Tuệ Nghiên thù hận mình như thế. Hai người là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng Bạch Tuệ Nghi trước nay vẫn luôn dành tình thương cho đứa em ấy, vì sợ cô ta chịu thiệt thòi. Nhưng Bạch Tuệ Nghiên ngoài mặt thì lời ngon tiếng ngọt, còn bên trong chính là tâm địa rắn độc, rắp tâm muốn dồn chị gái mình vào đường cùng.
Có trách thì phải trách Bạch Tuệ Nghi ngu ngốc, cô đặt niềm tin nhầm chỗ, đến cuối cùng kết cục mà mình nhận được là như vậy đây.
Bên ngoài kia, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi.
Có lẽ bọn họ muốn tới đây đưa Bạch Tuệ Nghi đi vì tội danh gϊếŧ người, mọi thứ đều do Trác Tiêu Phàm cùng người phụ nữ độc ác kia sắp xếp cả.
Nhưng hiện giờ, Bạch Tuệ Nghi đã chả tài nào để ý đến nữa rồi.
Uất ức đến tột cùng, cô lẳng lặng đứng dậy, ánh mắt vô hồn, đi thẳng vào trong nhà. Từng bước chân người con gái nặng như đeo chì, đi đến sân thượng nhà mình. Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, hai mắt khép hờ nhìn xuống cảnh vật bên dưới.
Tất cả là do cô.
Bạch Tuệ Nghi, nếu như không phải vì mày mềm lòng, mọi chuyện sẽ chẳng đi đến bước đường ngày hôm nay. Ba sẽ còn sống, tài sản gia đình cũng đâu có bị những kẻ xấu xa cướp mất. Nhưng trên đời này làm gì có cái gọi là nếu như chứ.
Cô nhấc chân, bước về phía trước.
Bên dưới, Bạch Tuệ Nghiên nhướng mày, cô ta dựa vào người Trác Tiêu Phàm, hỏi: "Anh nói xem, chị ta đang định làm gì?"
"Em yêu à, mặc kệ cô ta đi. Giờ cho dù Bạch Tuệ Nghi có làm cái gì thì cũng không thể xoay chuyển được tình thế đâu. Thắng lợi đã thuộc về chúng ta rồi. Bây giờ Bạch Tuệ Nghi có chết thì cũng là chuyện tốt."
Hai kẻ độc ác, nhìn nhau nhếch môi cười man rợ.
Bạch Tuệ Nghi nhắm nghiền hai mắt, cô dang tay ra, từ từ thả lỏng, gieo mình xuống phía dưới. Nước mắt lạnh lẽo chảy ra, Bạch Tuệ Nghi mím môi, nếu như có một cơ hội làm lại, cô chắc chắn sẽ không để cho những bi kịch xảy ra một lần nữa.
Sinh mạng người con gái ấy cứ thế kết thúc như vậy.
Đến khi cảnh sát có mặt, Bạch Tuệ Nghi đã biến thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Trong thời gian họ nghiệm thi, Bạch Tuệ Nghiên và Trác Tiêu Phàm đứng khoanh tay, vẻ mặt đắc ý, vậy là từ giờ chẳng có một ai ngăn cản được bọn họ nữa rồi.