Chương 2: Tôi muốn gọi đồ ăn bên ngoài

“Làm sao có thể không ở nhà?” Mấy người này dường như đối với Bạch Hiện rất là hiểu rõ, thấy Tiêu Vấn Đông hỏi thì lập tức chen vào nói chuyện, hoàn toàn không suy xét vẻ mặt của đối phương.

"Nói cho anh biết, tôi chưa từng thấy cô gái nào lười biếng như vậy. Ôi, có lẽ anh không biết, bình thường mười ngày nửa tháng cô ấy mới ra ngoài một lần."

Tiêu Vấn Đông nghe vậy cau mày nói: "Bạch Hiện bình thường không đi làm sao?"

“Hai người chắc chắn chưa từng tiếp xúc với Bạch Hiện.” Người phụ nữ lùn mập nói chắc nịch.

"Cô ấy đương nhiên là có công việc. À, đúng rồi, khi lên trên anh hãy để ý, nếu nhìn thấy thứ không nên thấy, đừng trách tôi không cảnh báo trước."

"Bạch Hiện..." Dù bình tĩnh như Tiêu Vấn Đông, nhưng bây giờ hắn cũng có ý định từ bỏ tới gặp con gái thất lạc.

Có lẽ vì cảm thấy những lời đồn thổi mình thường thu thập cuối cùng cũng có thể được sử dụng, một người phụ nữ gầy gò khác không khỏi xen vào nói:

“Chúng tôi không chỉ nói suông, đời sống riêng tư của Bạch Hiện thực sự rất phóng túng, mỗi tháng sẽ có vài người đàn ông tới tìm Bạch Hiện. Người đến đến gặp cô ấy, có người trông còn già hơn anh nữa, chậc chậc, từ đằng xa tôi cũng có thể nhìn ra tóc trắng.”

“Bộp” một tiếng, đứng đó không xa khuôn mặt Cố Vận tái nhợt như tờ giấy.

Tại sao có thể như vậy?

Sửng sốt hồi lâu, Tiêu Vấn Đông vẫn kiên trì nói: “Cảm ơn” rồi bước vào hành lang.

Cố Vận im lặng đi theo.

Sau khi đi qua hành lang hẹp đến phía bên trái tầng hai nơi mấy người phụ nữ miêu tả, Tiêu Vấn Đông hít một hơi thật sâu và gõ cửa.

Trong khi chờ đợi, Cố Vận cắn môi dưới, theo bản năng nắm lấy tay áo chồng.

“Ai vậy?” Tòa nhà cũ cách âm không tốt, hai người có thể nghe thấy giọng nữ lười biếng uể oải.

Sau khi hắng giọng, Tiêu Vấn Đông trầm giọng nói: “Là tôi.”

Một người xa lạ…

Sau khi gãi đầu, Bạch Hiện có chút không kiên nhẫn với đám người này, giọng điệu không khỏi trầm xuống: "Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú gia nhập..."

Đi qua cửa sắt bảo vệ, Bạch Hiện nhìn nam nữ trước mặt, nheo mắt hỏi: "Hai người là ai?"

Hình như họ không phải là người mà cô nghĩ tới.

"Có thể cho chúng tôi vào không?" Tiêu Vấn Đông rất khách khí hỏi một câu.

Suy nghĩ một chút, Bạch Hiện đưa tay mở khóa cửa ra, nói: "Được."

“Nhưng đừng lục lọi đồ của tôi.”

Dẫn hai người vào phòng khách, Bạch Hiện ngáp một cái mệt mỏi rồi đi vào phòng bếp: "Có việc gì cứ nói đi, tôi đi lấy nước cho hai người."

Nhìn căn phòng bừa bộn, cô gái đang mặc chiếc áo ba lỗ và quần đùi giản dị nhưng nóng bỏng, cùng sự mệt mỏi không thể che giấu giữa hai hàng lông mày, hình như cô đã thức cả đêm, Tiêu Vấn Đông mím môi, nhớ lại những gì những người phụ nữ đó đã nói trước đó.

Từ lúc bước vào nhà Cố Vận không biết phải nói gì, cô chỉ có thể ngồi sang một bên quan sát căn nhà cũ kỹ chưa đầy 70 mét vuông này.

Nơi đây có thể sống được sao?

Hai ba phút sau, Bạch Hiện cầm hai cốc nước ấm, lần lượt đặt trước mặt Cố Vận và Tiêu Vấn Đông.

Tiêu Vấn Đông không có lựa chọn uống nước mà Bạch Hiện mang ra, hắn đang không biết nên mở đầu cuộc trò chuyện như thế nào, đành phải nói thẳng: “Chúng tôi là ba mẹ ruột của con.”

“Thật sao?” Bạch Hiện lơ đãng đáp, trong lòng thầm nghĩ trưa nay ăn gì, cô đã không ăn cơm hai ngày rồi, sắp chết đói.

Nhìn thấy mái tóc rối bù, mũi đỏ hoe không hề tỏ ra kinh ngạc của Bạch Hiện trước câu nói này, Tiêu Vấn Đông cắn răng mở miệng, sau đó dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Con có biết thân thế của mình không?”

Quên đi, vẫn là gọi thức ăn ngoài cho nhanh.

Sau đó cô khẽ lắc đầu, chân thành nói: "Tôi không biết."

“Nhưng trước khi tôi được ông nội nhận nuôi, có lần tôi nghe mẹ nuôi trong lúc say nói rằng tôi không phải con gái ruột của bà.”

Chỉ là không ngờ hai mươi năm trôi qua, hai người này vẫn có thể tìm ra manh mối, tới cửa tìm cô.

“Bà là mẹ tôi à?” Bạch Hiện nắm tóc nhìn Cố Vận.

Nghe được lời này, Cố Vận không nhịn được nữa, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, "Là tôi."

Người phụ nữ này quả thực xinh đẹp hơn mẹ nuôi rất nhiều, có lẽ tôi đã thừa hưởng khuôn mặt của bà ấy.

Sờ cằm vuốt vuốt mấy cái, Bạch Hiện lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

"Không, không có gì." Cố Vận ngơ ngác không thể theo kịp suy nghĩ của Bạch Hiện.

Lúc này, không phải bọn họ nên nói xin lỗi sao? Tiêu Vấn Đông cũng bối rối theo.

Bạch Hiện cảm thấy hắn có lẽ bị mình ngó lơ mất thăng bằng, suy nghĩ một chút, cũng lên tiếng nói: "Ba."

Không thể giải thích được, trong mắt Tiêu Vấn Đông hiện lên những cảm xúc kỳ lạ, không được tự nhiên, cũng có… cảm xúc mới lạ không nói thành lời.

Cảm ơn cũng đã nói, ba mẹ cũng đã gọi, bọn họ hẳn là nên rời đi.

Bạch Hiện lật đống từ đống giấy vụn phía sau ghế móc chiếc điện thoại di động của mình, lắc lư bàn tay trước mặt hai người, nói: "Tôi muốn gọi đồ ăn bên ngoài, hai người có muốn ăn không?"