Chương 27

Không từng, hay vẫn là không dám?

Tần Lộ cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua vấn đề này. Thậm chí có thể nói Tần Lộ chưa từng nghĩ tới. Nàng đến từ hiện đại, tuy rằng bởi vì thân xác ở hiện đại đã đã chết điều này làm cho nàng rất nhanh tiếp nhận việc xuyên qua. Nhưng lại cũng không nghĩ qua tại nơi cổ đại này tìm một người yêu, huống chi, người này hay vẫn là Hứa Thiên Kiêu.

Tần Lộ gục đầu xuống rất kiên định trả lời, " Không từng."

Hứa Thiên Kiêu mặc dù ngươi là đệ nhất mỹ nhân Đại Hứa dưới chân có vô số nam nhân quỳ gối, nhưng ta, ta là Tần Lộ, chưa từng có ý nghĩ khác với ngươi. Tần Lộ như vậy khuyên bảo chính mình.

Tần Lộ lời nói cự tuyệt Hứa Thiên Kiêu chắc như đinh chặt sắt. Hứa Thiên Kiêu cảm thấy như có một bàn tay hung hăng đánh vào trên mặt nàng.

Nàng cúi đầu.

Nhìn xem Tần Lộ từ lỗ tai một mực hồng nhuận đến cái cổ, thân thể phát ra run rẩy rất nhỏ, nghe gần bên tai rõ ràng là đang thở hổn hển. Tức giận trong l*иg ngực tích tụ trong khoảnh khắc liền biến thành mây khói.

Nguyên lai là khẩu thị tâm phi a, ngoài miệng nói, nhưng trong lòng không giống nhau. Hứa Thiên Kiêu nở nụ cười xoay người tiến đến gần tay bắt được cằm Tần Lộ giơ lên.

Tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại, nhiệt độ so với cơ thể bình thường lạnh hơn một ít. Ngón tay này sờ trên cằm Tần Lộ. Bởi vì xúc cảm nhạy bén khi Thiên Kiêu đến gần mang theo hương hoa ngọc trâm khiến Tần Lộ cả người đều cứng lại. Trên mặt càng thêm khô nóng, hít thở càng dồn dập....

Này....này Hứa Thiên Kiêu đến cùng muốn làm gì?

Lúc Hứa Thiên Kiêu định mở miệng, Tần Lộ đột nhiên bắt lấy cánh tay đang ngông cuồng làm bậy dưới cằm của mình, dùng sức đẩy ngược ra phía ngoài.

Hứa Thiên Kiêu đang muốn mở miệng chê cười Tần Lộ miệng không đúng tâm. Đâu có thể ngờ tới Tần Lộ đột nhiên đẩy ra, càng không ngờ được lại có người đối với nàng bất kính.

Bước chân lui về phía sau lảo đảo, do không có phòng bị Hứa Thiên Kiêu trực tiếp muốn té xuống. Lúc trước nhiều năm cảnh sát độ phản ứng tình huống cùng sức quan sát đều là nhất đẳng nên Tần Lộ lập tức phát hiện điểm không thích hợp. Thân thể lập tức đứng thẳng lên, chân trái tiến về phía trước một bước cố định tốt vị trí, cả người về phía trước, hai tay ôm lấy. Hứa Thiên Kiêu vòng eo nhỏ nhắn liền thẳng tắp đυ.ng vào người Tần Lộ. Tần Lộ chịu đựng đau liền ổn định thân thể sau đó giúp Hứa Thiên Kiêu đứng vững.

Không để ý xúc cảm rút cuộc này là tuyệt vời hay vẫn là không chịu nổi. Tần Lộ nhanh chóng thả tay ra, người cũng tự động lùi về phía sau hai bước, một lần giữ nguyên tư thế cung kính của hạ nhân.

Vừa rồi hết thảy sự tình phát sinh quá nhanh, Hứa Thiên Kiêu lúc này che ngực hít thở sâu nhiều lần mới hoà dịu nhịp tim. Nhìn người trước mắt gương mặt không đổi sắc nàng có điểm nói không nên lời trong lòng mình là cảm giác gì?. Tức giận, nàng tất nhiên có tức giận vì Tần Lộ bất kính.

Nhưng...bị một đôi bàn tay ôm lấy eo rồi hung hăng ngã vào trong ngực của nam nhân. Loại cảm giác này lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm đến.

Tần Lộ là thị vệ, cùng những cái thư sinh nho nhã yếu ớt, vương công quý tộc, thậm chí là tiểu quan, tự nhiên là bất đồng thật lớn. Cánh tay hữu lực như vậy thoạt nhìn gầy yếu,mềm mại nhưng thực ra l*иg ngực rất vững chắc đây hết thảy làm cho Hứa Thiên Kiêu động tâm.

Từ năm mười bốn tuổi lần thứ nhất Thiên Kiêu lập gia đình, thẳng đến khi mười tám tuổi sớm đã quen với chuyện nam nữ. Hứa Thiên Kiêu lần thứ nhất cảm thấy, xuân tâm đại động là cái tư vị gì.

Là như tim đập trên cổ!

Là ngọt ngào như đường!

Là chân tay luống cuống!

Này, đây có phải là thích không?

Không, đây không phải là thích!

Hứa Thiên Kiêu trấn định tâm tình một lần nữa dò xét Tần Lộ.

Nhân sinh khổ ngắn, nên tận hưởng lạc thú trước mắt.

Hứa Thiên Kiêu quyết định rộng lượng không cùng Tần Lộ so đo vừa rồi nàng thất lễ.

Tần Lộ lại ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt không né không tránh thanh âm lạnh như băng lại tàn nhẫn, " Công chúa là thiên kim chi khu, Tần Lộ nhưng chỉ là hạ nhân của phủ công chúa. Nếu người muốn xin cứ nói thẳng, dù sao, Tần Lộ chính là một cái hạ nhân, lại không dám cự tuyệt!"

Ngụ ý, người cần gì đùa nghịch như vậy thủ đoạn không phù hợp chỉ là đến câu dẫn một cái hạ nhân.

Lại thêm một tát, lần này vừa nhanh vừa hung ác gấp bội. Thổi bay đi tất cả ảo tưởng trong nội tâm Hứa Thiên Kiêu. Đường đường là Thiên Kiêu công chúa, dù cho dù cho phóng túng vô đạo, diện thủ vô số, quấy người không yên, vẫn là quý nữ xinh đẹp cao cao tại thượng.

Không ngờ có một ngày, bị như vậy thật sự mất mặt!

Một cái hạ nhân sinh mệnh nhỏ bé rõ ràng ở trước mặt mình như vậy phát ngôn bừa bãi! Hứa Thiên Kiêu không khó thở ngược lại là mỉm cười ngay trước mặt Tần Lộ, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tần Lộ giống như đồ dơ bẩn bỏ đi, nói: "Bổn cung dưới chân vô số người ngưỡng mộ. Há có thể vừa ý ngươi? Tần thị vệ, chớ để mắt cao hơn đỉnh đầu, đem mình nghĩ quá cao!"

Tần Lộ cảm thấy lời này giống như một thanh kiếm sắc bén, rõ ràng nàng đã là đao thương bất nhập chi thân. Nhưng thanh kiếm này lại dễ dàng chọc thủng ngực của nàng, làm cho nàng đau nhức.

Hứa Thiên Kiêu nói xong cũng không nhìn Tần Lộ, ngồi dậy xoay người hướng về phía sau nói:

"Cút ra ngoài!" Thanh âm lạnh như băng, không mang theo một chút độ ấm.

Tần Lộ ở sau lưng nhìn thấy ngoại bào rơi xuống không chút nào che giấu dáng người uyển chuyển, nếu so với bạch ngọc thân thể còn muốn xinh đẹp hơn. Tần Lộ cảm thấy xinh đẹp chính là độc dược, chính là kiếm sắc, nếu như liếc nhìn nhiều hơn nữa thì sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.

"Ty chức cáo lui!" Tần Lộ đờ đẫn nói ra, ngồi dậy bước nhanh ra ngoài.

Ngoài phòng chỉ có Trúc Âm cùng Lan Âm, hai người một mang cái mặt nhăn nhó một cái mang ý cười hì hì. Chứng kiến Tần Lộ đi ra cả hai kinh ngạc không thôi.

Điều này cũng quá nhanh đi?

Là Tần thị vệ không được, hay vẫn là công chúa không vừa ý hắn?

Lan Âm hoạt bát lại được Hứa

Thiên Kiêu nuông chiều, cười nhẹ nhàng mà nói: "Tần thị vệ...."

Tần Lộ nhìn cũng không nhìn hai người rất nhanh lướt qua.

Lan Âm thu hồi vui vẻ nghi hoặc nhìn về phía Trúc Âm, "Trúc Âm, đây là có chuyện gì a? Nhanh như vậy liền đi ra, là Tần thị vệ không được sao? Này, đây không phải là sẽ là chọc công chúa mất hứng a?"

Trúc Âm nhìn đại điện liếc, nói: "Không biết, ta đi nhìn xem công chúa."

Lan Âm do dự một chút, cũng đi vào theo.

Trong phòng Hứa Thiên Kiêu cũng đã khoác trên vai tốt ngoại bào, nằm ở trên giường êm bưng lấy đĩa bạch ngọc đĩa ăn bồ đào.

Trúc Âm yên lặng không nói gì. Lan Âm lại như là tiểu cẩu đáng yêu ghé vào trước mặt Hứa Thiên Kiêu, "Công chúa, cái Tần thị vệ kia thì không được, hay vẫn là người không thu dùng hắn a?"

Một viên bồ đào chín mọng bỏ vào trong miệng, Hứa Thiên Kiêu dùng sức khẽ cắn, bên khóe miệng đều phủ lên một điểm chất lỏng màu tím.

"Hắn, không được. Cho nên, ta không thu dùng." Nàng cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.

Lan Âm một bộ biểu lộ hiểu rõ nhẹ gật đầu, cũng nhặt lên một viên bồ đào ném vào trong miệng, "Như vậy a không có việc gì chúng ta về sau sẽ tìm cái thân thể khoẻ mạnh. Này lần thứ nhất cũng không thể tùy tùy tiện tiện liền dặn dò."

"Ai nói cho ngươi biết ta là lần đầu tiên rồi?" Hứa Thiên Kiêu liếc nàng.

Lan Âm che miệng cười, lại lộ ra vẻ mặt ta sai rồi làm bộ đánh cho chính mình vài cái tát nhẹ nhàng "Ta sai rồi ta sai rồi, người thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú!"

"Hừ!" Hứa Thiên Kiêu hừ một tiếng.

"Công chúa, muốn nữa hay không truyền lệnh?" Trúc Âm nói.

Bởi vì đi một chuyến Hầu phủ, lại trải qua rồi sự việc của Trương Lực. Hứa Thiên Kiêu trở về cảm thấy xui xẻo trước hết tắm gội nên chưa dùng cơm.

Hứa Thiên Kiêu hung dữ cắn một cái bồ đào, nói: "Truyền! Đem phò mã gọi tới cùng nhau ăn!"

Trúc Âm xác nhận xuống dưới Lan Âm lại hì hì nở nụ cười.

Không nghĩ tới Tần thị vệ thì ra là không được.

Đáng thương cho phò mã si tình được cùng công chúa ăn cơm tối nên cám ơn Tần thị vệ mới a.

____________________________________

Một đường trở về Tần Lộ nhìn thấy Tần Đại Bảo cùng Mai thị vây quanh Hồng Liên nói chuyện. Tần Nhã cùng Tần Cầm ở một bên đứng đấy còn ba cái chất nữ phỏng chừng mệt mỏi nên đi ngủ không có ở nơi này.

"Tiểu Lộ, ngươi đã trở về a." Mai thị cười nói: "Vừa rồi Hồng Liên cô nương đã cùng chúng ta đã nói qua, nàng là nô tỳ thϊếp thân bên cạnh Hoài Nam vương, lần này tới đây bởi vì Hoài Nam vương đem nàng ban cho ngươi rồi. Mẹ nói cho ngươi biết, ngươi phải hảo hảo đối tốt với nàng mới là a."

Tần Đại Bảo cũng nói theo: "Đúng vậy a tiểu Lộ, ngươi xem một chút, lúc nào đem ngươi cùng Hồng Liên xử lí việc hôn nhân?"

Tần Nhã cùng Tần Cầm tuy rằng không nói lời gì nhưng cũng mang vẻ mặt vui mừng. Mấy người kia thấy thái độ Tần Lộ không quan tâm, nhưng mà Mai thị...Tần Lộ không nói gì chẳng qua là trào phúng nhìn về phía Mai thị. Mai thị ham hư vinh làm cho ý nghĩ mê muội, lúc nhìn Tần Lộ cười như vậy mới cái giật mình hồi thần một cái.

Tiểu Lộ là nữ nhân a! Nếu cùng Hồng Liên thành thân, đó không phải là muốn bị phát hiện? Mặc dù không thể lừa gạt cảm tình Thiên Kiêu công chúa, nhưng này, nhưng lại là lừa gạt tính nhiệm của Hoài Nam vương. Hơn nữa, tiểu Lộ hôm nay đã đắc dụng nếu là sự tình bại lộ, tiểu Lộ còn có thể được trọng dụng sao?Chỉ sợ không chỉ có sẽ không bị trọng dụng, còn có thể chọc giận Hoài Nam Vương cùng Thiên Kiêu công chúa a!

"A, trời tối rồi, tiểu Lộ từ Hoài Nam trở về khẳng định mệt muốn chết rồi, hay vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi!" Nàng nói ra, vừa nhìn về phía rồi Tần Cầm, "Tiểu Cầm, ngươi mang theo Hồng Liên cô nương đi trước ở trong phòng ngươi một đêm, về phần tiểu Nhã, đi ta bên kia ngủ là tốt rồi."

Chưa kết hôn thì không được ngủ cùng chỗ, Tần Cầm cùng Tần Nhã đều đã tiếp nhận đề nghị của Mai thị.

Tần Đại Bảo là cảm thấy không cần như vậy đấy, nếu như đã Hoài Nam vương đem người thưởng cho con trai vậy hay là thừa dịp thời gian ngủ thì tốt hơn. Này tuổi tác cũng không nhỏ, sớm một chút sinh cái tôn tử là chuyện đứng đắn a. Nhưng là nhìn lấy tức phụ nữ nhi đều đồng ý quyết định này, hắn cũng không dám trước mặt Tần Lộ phản bác.

Tần Lộ chỉ cảm thấy rất mệt a, rất mệt a. Nàng lạnh mặt nói: "Các ngươi đi trước a, ta cần nghỉ ngơi rồi!"