Cửa chính bị khóa nhưng cửa sổ lại thủng một lỗ to.
Nếu bọn họ muốn đi vào tránh gió tuyết thì đạp lên ghế con trên mái hiên sau đó vạch lỗ thủng kia ra mới có thể chui vào.
Từ cửa sổ chui vào phòng của người khác…
Lúc này Trường Đình bắt đầu cảm thấy khuỷu tay bị thương và lòng bàn tay bị cắt mấy vết cực kỳ đau.
Nàng khẽ cắn môi, lại xách tà váy ướt đẫm đạp lên ghế con, bàn tay bám lên bệ cửa sổ, vừa chống một cái nàng đã thấy cực kỳ đau.
Nàng dùng sức chân giẫm một cái sau đó cả người cứ vậy té ngã lăn vào căn nhà gỗ.
Nhà gỗ này bụi bặm đầy trời, không khí bị cú ngã này của nàng quấy lên bụi mù.
Trường Đình vội vàng lấy tay áo che miệng mũi nhưng vẫn bị sặc đến ho khan.
Nàng không kịp đánh giá nhiều, chỉ thấy cửa bị khóa bằng khóa sắt, không có chìa thì không thể mở.
Nàng vất vả lắm mới trèo được vào từ cửa sổ, nhưng Trường Ninh đang bệnh, cả người mềm như bún thì lấy đâu ra sức mà nhảy vào cửa sổ?
Cạnh cửa có một cái rìu, Trường Đình híp mắt đi qua lấy.
Cái rìu cực kỳ nặng nên tiểu cô nương cầm lấy đập một chút chỉ thấy ván cửa ầm một cái không động đậy.
Nàng lại dùng hết sức vung cái rìu, lắc lư lảo đảo mãi vẫn không có sức nhấc nó lên.
Cuối cùng nàng nâng được một nửa mà đập mạnh lên cánh cửa, sau đó cái rìu nặng trĩu lại tàn nhẫn rơi xuống.
Trường Đình thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm cái rìu kia, ngực lập tức thấy khổ sở cực kỳ.
Nàng thật vô dụng, không làm được việc gì hết, bọn họ cũng sẽ hãm sâu trong vũng bùn này mà không thấy phương hướng.
Cả người nàng cũng sẽ dần dần vết thương chồng chất…
Nàng vô dụng đến mức có cái cửa cũng không phá mở được!
Trường Đình rất muốn khóc, rất muốn khóc, nàng cong lưng chống tay lên đầu gối, sau đó đột nhiên nghĩ nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì làm sao đây?
Phù thị lấy mệnh đổi cơ hội sống sót cho bọn họ, hơn ngàn người của Lục gia tắm máu chiến đấu hăng hái, cha dốc hết sức sắp xếp…
Nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì phải làm gì bây giờ!?
Nhà gỗ yên tĩnh, ánh trăng mê mang xuyên qua lỗ thủng trên cửa sổ mà lắc rắc rơi trên sàn gỗ gồ ghề lồi lõm.
Trường Đình rất muốn khóc, nhưng nàng không dám khóc, lý trí nói cho nàng biết lúc này không thể khóc.
A Ninh có thể khóc, A Ninh có thể mềm yếu, A Ninh có thể bệnh đến không có sức lực bước đi nhưng nàng thì không thể.
Nàng là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẹ.
Trách nhiệm so với bi thương càng quan trọng hơn.
Trường Đình gian nan nuốt chua xót xuống, lại khom lưng vác rìu.
Đúng lúc này có gió thổi qua, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng nhẹ nhàng chậm chạp từ khe cửa chiếu vào bên trong.
Vừa rồi nàng đập một phát… Khoá cửa mở rồi…
Trường Đình bỗng nhiên sửng sốt, lại vui mừng chạy như bay ra ngoài đỡ tiểu Trường Ninh dậy rồi lại vịn lan can gỗ đi vào căn nhà nhỏ.
Sau khi đóng chặt cửa, gió lập tức bị ngăn ở bên ngoài, Trường Đình đặt tiểu Trường Ninh trên giường sau đó nhanh tay chân cởϊ qυầи áo ướt đẫm và giày da trên người con bé ra.
Nàng bất chấp bẩn, cứ vậy phủi phủi chăn bông sau đó bọc em gái thật chặt.
Sau đó nàng sờ được ở mép giường một viên đá lửa, còn có một cái đèn nhỏ.
Trường Đình mài đá lửa lên cây cột, sau khi nó bốc lửa lên nàng run rẩy bảo vệ ngọn lửa đi tới đốt lên dây bấc đèn ngắn tũn kia.
Cuối cùng cũng có ánh đèn.
“A Ninh, A Ninh…” Trường Đình cầm cây đèn nhỏ rồi gọi.
Trường Ninh “Ưm” một tiếng, gian nan mở mắt, cả người run rẩy nằm trên giường, vừa run vừa nhìn khắp nơi rồi lắp bắp, “Trưởng tỷ… hiện tại chúng ta đang ở đâu…”
Đến tận đây Trường Đình mới có thời gian đánh giá căn phòng nhỏ này.
Chỗ này có lẽ là nơi người gác rừng ở, nóc nhà cực kỳ thấp bé, cả căn nhà gỗ chỉ có một cái giường, một cái ghế con, một cái tủ gỗ nhỏ và một lu nước bằng sứ thô cộng thêm một đống đồ vật rối loạn lung tung.
Nàng híp mắt duỗi tay lật thì thấy dây thừng, xẻng chất đống bên cạnh một đống củi, còn có rất nhiều thứ linh tinh nàng chưa từng thấy.
Phòng ở cũng không giống bộ dạng lâu không có người ở bởi vì giường đất ấm.
Trường Đình cong người sờ thì thấy dưới giường đất còn có tro than —— mới bắt đầu mùa đông không bao lâu nhưng lúc này cần phải đốt giường đất lên cho ấm mới ngủ được.
Mép giường có một chồng quần áo, nguyên liệu thô ráp màu xanh đen, vạt áo phải có cúc áo, trong đó trộn lẫn mấy sợi chỉ màu bọc cúc.
Trường Đình như suy tư gì đó mà buông quần áo.
Căn nhà gỗ này không lớn, chỉ nhìn một vòng đã thấy hết.
Tính nết và tình huống thân thể của chủ nhân căn nhà này cũng theo đó mà để lộ ra cho nàng thấy.
Thậm chí nàng còn chắc chắn ngày mai chủ nhân căn nhà sẽ trở về —— trên tủ gỗ nhỏ ở mép giường có bày một cuốn sách nhỏ về thủ pháp thêu thùa may vá.
Bên trong cuốn sách không có chữ mấy, đa số đều miêu tả những kỹ thuật thô ráp.
Sách ở Đại Tấn này là thứ trân quý, Lục gia quý chính là vì có sách truyền mấy đời, cứ thế mà tích cóp ra thanh danh này.
Người bình thường sẽ không tùy tiện vứt sách ở chỗ mình không ở thường xuyên, vì thế sách này hẳn được chủ nhân lật xem trước khi ngủ.
Có lẽ chủ nhân căn nhà này bị một hồi tuyết lớn vây ở bên ngoài cánh rừng.
Chờ qua đêm nay, sáng sớm ngày mai có lẽ người đó sẽ trở về.
Trường Đình than thở, lại sờ sờ trán tiểu Trường Ninh.
Nàng vừa sờ thì đã lập tức luống cuống, con bé không còn lạnh băng nữa mà nóng bỏng! Trường Ninh nắm chặt lấy chăn, cả người run rẩy, môi cũng run, sắc mặt ửng đỏ, miệng mê sảng gọi.
“Mẫu thân… Mẫu thân!”
“… Phụ thân… Phụ thân… Ca ca…”
“Trưởng tỷ… Trưởng tỷ, đừng đi…”
Mỗi lần mê sảng giọng tiểu cô nương đều trở nên sắc nhọn thê lương.
Trường Đình cố nén nước mắt, nàng không biết phải làm sao bây giờ, cũng không biết có thể làm gì? Đứa nhỏ bì lạnh nên sinh bệnh thì phải làm sao? Trường Đình biết không thể để con bé tiếp tục nóng lên nữa, trẻ con dễ bị sốt đến hồ đồ.
Nhưng nàng sợ con bé sốt do bị nhiễm lạnh, nếu lại đắp nước đá lên sẽ chỉ càng khiến bệnh nặng hơn.
Nhưng nàng cũng không dám đốt giường đất, như thế sẽ khiến nhiệt độ càng tăng cao.
Giấy dán cửa bị rách nên gió thổi ào ào vào, Trường Đình lại sợ ánh sáng từ khe hở lọt ra ngoài nên đơn giản thổi tắt đèn.
Sau đó nàng cầm áo ngoài của Trường Ninh tới bên cửa sổ che chỗ gió lùa lại.
Lúc này căn nhà nhỏ lại chìm trong bóng tối khiến người ta sợ hãi.
Trường Đình lẻ loi đứng ở giữa nhà, cả người ướt đẫm, đuôi tóc vẫn nhỏ nước.
Nàng vùi đầu nhìn khắp nơi, sau đó kéo tủ gỗ và băng ghế tới chặn cửa, lại cắn môi duỗi tay sờ trán em gái.
Con bé vẫn sốt, nàng trầm mặc nghĩ một lát mới cởi xiêm y ướt đẫm trên người mình xuống sau đó run rẩy mặc đống quần áo ở mép giường lên.
Sau đó nàng cắt đồ của mình được một mảnh vải, tẩm ở lu nước cho ướt rồi đắp lên trán em gái.
Mảnh vải này xé không tốt, cũng không được gấp tử tế nên cứ trực rơi xuống.
Trường Đình rúc trên cây cột ở chân giường sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong lúc ấy nàng thường xuyên tỉnh lại để đổi vải đắp trán.
Cứ vậy nhiệt độ của Trường Ninh cũng giảm dần.
Đây là một đêm khó khăn nhất mà đời này nàng từng trải qua.
Và nàng sẽ không bao giờ quên.
Không biết qua bao lâu ván cửa bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ánh nắng sớm mai từ khe hở chiếu trên mặt đất.
Trường Đình lập tức tỉnh lại, theo bản năng nàng dùng mu bàn tay che mắt, trái tim run rẩy, cả người che chắn cho em gái.
Nàng mím chặt miệng, vừa định cầm lấy một cây gậy gỗ lại nghe bên ngoài có một giọng nữ thanh thúy hùng hổ thét lên:
“Con mẹ nó! Con gấu mù mắt nào dám chiếm nhà của lão nương! Còn con mẹ nó là gấu thành tinh, thế mà biết dùng đồ vật chắn cửa!”