Chương 18: 18: Trà Hoa Quế Hạ

“Thạch đại nhân thường tới đây ư?”

Lục Xước không thèm để ý mà mở miệng, chân vẫn bước vào trong quán.

Quán trà này dùng ống tre dựng lên, mặt ngoài mái nhà là cỏ tranh, bên dưới lót gốc rạ, có thể nói cũng không chỉnh tề nhưng dư dả che mưa che nắng.

Thạch Mãnh gật đầu, giơ tay lên thế là đám hộ vệ lặng lẽ đi thu dọn hai cái bàn.

Ông ta phất vạt áo ngồi xuống trước sau đó làm tư thế mời nói, “Lục Công, mời ngồi.”

Lục Xước dùng tay lướt qua bệ bếp đang đốt cháy hừng hực, lập tức cả tay đều là bụi.

Trường Đình nhanh chóng lấy từ tay áo ra một cái khăn, lại chần chừ không muốn bước vào quán trà kia.

Đang lúc do dự nàng lại nghe thấy Thạch Mãnh lớn tiếng cười rộ lên.

“Lục Công quả là thú vị!”

Lục Xước quay đầu lại duỗi tay đón lấy khăn của Trường Đình thì thấy nữ quyến đều đang đứng ngoài còn chưa vào nên quay đầu nói với Thạch Mãnh, “Dùng trà thôi, ngày mai Thạch đại nhân mở tiệc chúng ta lại uống, lúc ấy không say không về.”

Thạch Mãnh sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, liên tục đáp phải, “Lão Trương đầu, mang hoa quế mấy năm trước tới pha trà, không được lấy hoa quế năm nay ra lừa ta đâu đấy!”

Dữu thị cười, nghiêng người giải thích với Phù thị, “… Trà hoa quế của lão Trương đầu rất nổi danh ở Ký Châu, một bát ba văn tiền, không lừa già dối trẻ.

Đây là phương thức tổ truyền của tổ tiên hắn, chúng ta ngày thường rảnh rỗi thường thích tới đây uống một chén.”

Thần sắc Phù thị cứng đờ, đời này nàng ta còn chưa từng tới chỗ như thế này bao giờ.

Trên bàn tất cả đều là gồ ghề lồi lõm, đỉnh lều cũng không có trang trí gì, ngoại trừ cái bếp đang đỏ lửa thì bên trong chỉ có hai ngọn đèn dầu.

Mặt bà ta trắng bệch, còn Trường Đình lại nắm tay Trường Ninh.

Hai chị em bỏ mũ có rèm ra để lộ mặt sau đó nàng khẽ cắn môi, trong lòng hung hăng quyết tâm bước vào.

Trần Ẩu vội vàng lấy khăn lụa lót ghế gỗ, lại lấy từ hộp ra một cái chén nhỏ bằng sứ để đựng nước trà.

“Tiểu điếm này đúng là không tồi, ta cũng là từ Kiến Khang tới, quả thực trà này không kém gì bách hoa trà của Thành Sinh Hành.”

Dữu thị thoạt nhìn tâm tình tốt, mắt liếc nhìn Lục Xước và mấy đứa nhỏ Lục gia đã ngồi xuống thì nghiêng người nhỏ giọng nói, “Quốc Công phu nhân, từ xưa anh hùng không hỏi xuất xứ, ngài cần gì phải lấy huyết mạch phẩm tướng mà phân cao thấp chứ?”

Lời của Dữu thị có điều ám chỉ nhưng Phù thị lại không nhìn ra đây là bà ta muốn làm gì!

Lục Xước luôn giữ thể diện của sĩ tộc, không phải đồ trân quý thì sẽ không ăn, không phải trân bảo thì sẽ không xem.

Lúc bà ta mới gả vào Lục gia có dùng lụa mỏng mang từ nhà mẹ đẻ tới làm màn giường.

Hôm đó Lục Xước lập tức dọn vào nhà thủy tạ ở, vẫn là Chân Định đại trưởng công chúa cho người tới báo, “A Xước không thích những thứ làm từ lụa mỏng, mỗi người đều có sở thích của riêng thế nên lúc hắn không có cách nào nhân nhượng ngươi thì ngươi phải nhân nhượng hắn thôi.

Cũng không hẳn vì hắn là phu quân của ngươi hay nam nhân có thể đứng trên nữ nhân mà là Lục gia không muốn bị người ta xoay vòng vòng.

Lúc này chính là kẻ nào mạnh thì có thể dứng trên đầu những kẻ khác, A Xước cường ngạnh hơn còn ngươi là kẻ yếu, chỉ vậy thôi.”

Bà ta gả vào Lục gia đã gần 10 năm nhưng vẫn là kẻ yếu…

Phù thị đứng bên ngoài một lát mới cắn răng đi vào.

Trường Đình dùng đầu ngón tay quét trên mặt bàn một cái, Trường Ninh có chút sốt ruột, vội vàng giữ chặt tay nàng rồi hạ giọng nói, “Trưởng tỷ, dơ thật sự!”

Trường Đình rũ mắt nhìn nhìn ngón tay, lại nhìn nhìn lão Trương đầu kia sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nỉ non, “Không dơ chút nào…”

Sau đó nàng lại nhìn Lục Xước, thấy ông ta giống như trút được gánh nặng lại có chút thương xót thì lòng nàng đã hiểu.

Chỉ có điều nàng không nói nên lời là mình đã hiểu cái gì.

Lúc này nhìn thần sắc của Thạch Mãnh lại thấy ông ta vẫn luôn cười, Dữu thị cũng thế.

Ngay cả Phù thị bị trách móc nặng nề nên bắt đầu đối xử với bà ta lạnh lùng thì người này vẫn cười.

Sĩ tộc cũng không để thất tình lục dục ở trên mặt nhưng cũng sẽ không cười.

Bọn họ trước nay đều đạm mạc, không cần lấy lòng người khác, cũng không cần người khác nghĩ tính tình bọn họ tốt.

Cười là đạo lý sinh tồn của kẻ hạ đẳng.

Lão hán bưng một bình trà lớn đi tới rót, nước trà hoa quế mang màu vàng trong suốt chảy từ bình lớn vào trong chén sứ trước mặt Trường Đình.

Dưới ánh đèn hơi mờ nhạt trông như hổ phách.

Nước trà rất thơm, lá trà đã được lọc, bên trong lại bỏ thêm mật và muối, quả là không giống trà bình thường.

Trường Đình uống một ngụm nhỏ, lúc ngẩng đầu lại cảm giác có người đang nhìn mình thì hơi nhíu mày nhìn quanh nhưng không phát hiện ra là ai.

Trường Đình lại nhíu mày nhấp một ngụm trà.

Không lấy xuất xứ luận anh hùng thì trà hoa quế này quả là uống ngon, lòng Trường Đình nghĩ như thế.

Sau khi về trạm dịch, Trường Đình rửa mặt tắm gội xong đi guốc gỗ, mặc áo lụa đến phòng Lục Xước tìm ông.

Ai biết lúc này Trường Anh cũng đã tới, cha con bọn họ thấy nàng bước vào thì không hẹn mà cùng dừng câu chuyện.

Lục Xước mang thần sắc ôn hòa nhìn về phía con gái cả đợi nàng mở lời.

Trường Đình nghĩ nghĩ rồi nói, “Thạch Mãnh mang chúng ta đi uống trà hoa quế là có âm mưu!”

Lục Xước cười rộ lên, “Hà tất phải nói thành âm mưu, khó nghe quá.

Ta thích hai chữ ‘chịu thua’ hơn.”

Chịu thua?

Trường Đình ngây ra mà nhìn Lục Xước.

Tâm tình của Lục Xước rất tốt, ông ta nhìn Lục Trường Anh thì thấy hắn cũng cười nói, “Con còn tưởng A Kiều đã ngủ.” Nói xong hắn nhìn đồng hồ nước rồi nói, “Ngày xưa gọi cũng không thèm dậy nữa kìa.”

Trường Đình đỏ mặt, suýt thì thẹn quá thành giận.

Lục Trường Anh cười một lát sau đó cũng không trêu chọc nữa mà vào chủ đề chính: “Sao A Kiều lại nói thế?”

“Sau tiệc tối ngày mai chúng ta sẽ rời lên phía bắc, sẽ không có bất kỳ liên quan gì tới Thạch gia nữa.

Thời gian bọn họ có để gặm được một miếng thịt từ chỗ chúng ta cũng không nhiều thế nên bọn họ không thể lãng phí buổi tối nay được.

Vì vậy mới có chuyện cùng uống trà hôm nay.”

Trường Anh không nghĩ tới lý do này nên không nhịn được cười nói, “Không liếc ngang liếc dọc, trực tiếp đi vào mục đích chính, quả là đỡ tốn lời.”

Trường Đình mím môi, biểu tình rất đắc ý.

Lục Trường Anh lại hỏi, “Vậy dụng ý của Thạch Mãnh là gì?”

“Ừ…”

Câu hỏi này Trường Đình còn chưa kịp tự hỏi đã hưng phấn tới gặp bọn họ.

Lúc này nàng trầm mặc, nhỏ giọng ướm thử, “Là như phụ thân nói… bọn họ chịu thua?”

Lục Trường Anh giật giật khóe miệng sau đó nhìn Lục Xước ý là em gái hắn đang lừa gạt hắn thì phải…

“Thiên hạ đại loạn, chỉ có Ký Châu vẫn an bình, điều này chứng tỏ cái gì?” Lục Xước trầm giọng đặt câu hỏi.

“Chứng tỏ Thạch Mãnh có năng lực xuất sắc hơn người… Đám chuột nhắt khác tuyệt đối không thể so được…” Nơi này quả chính là chốn đào nguyên, Dịch thành yên tĩnh, thứ dân đều hòa thuận vui vẻ, trong thành trật tự ngay ngắn…..