Chương 8: Xin cao nhân đi ra

Loại biến hóa này của Vương Chí Lâm mọi người đang xem đều rõ ràng, sợ hãi than không dứt, Hồ Khải Trúc lại càng thổn thức cảm thán không thôi, Vương lão luôn mang lại kì tích khiến người khác vui mừng.

Văn Đào đứng bên cạnh cười mà không nói, trong lòng tự nhủ, có thể không tốt sao. Tẩy tủy đan dù trong tu chân giới cũng thuộc về loại trúc cơ đan bình thường, bây giờ đối với Văn Đào cũng như đường đậu, ít nhất đường đậu ăn còn thấy vị ngọt.

Nhưng cấp cho người bình thường sử dụng có thể kéo dài tuổi thọ ít nhất 15 năm, nếu là một võ giả thì có thể tăng thêm 20 năm công lực. Loại đan dược này trong giới võ thuật thuộc về hàng chí bảo, có thể ngộ nhưng không thể cầu, thường xuyên chỉ vì một viên tẩy tủy đan mà gϊếŧ chóc không ngừng, nhìn Vương Chí Lâm thay mặt Khải Trúc kỳ xã ra mặt, tự nhiên không thể bạc đãi vị lão nhân này, lấy trạng thái thân thể lão nhân bây giờ thì có thể gia tăng 10 năm thọ nguyên.

Hơn nữa Văn Đào còn tăng thêm lục hàn băng trà dùng để át chế mùi tẩy tủy đan, dù cho kẻ ngồi đối diện Vương Chí Lâm là siêu cấp cao thủ võ thuật Lỗ Kiệt cũng không phát hiện được.

Mặc dù không biết lục hàn băng trà, càng không phát hiện tẩy tủy đan nhưng Lỗ Kiệt cũng không phải là kẻ ngu dốt. Trạng thái Vương Chí Lâm lúc này tuyệt không phải là đột nhiên lên tinh thần, hẳn là từ trong ra ngoài đều có sức sống, trong nháy mắt như trẻ lại mười mấy hai mươi tuổi, trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Trong đầu nghĩ tới biến hóa này hắn nhìn về phía chén trà, nước trà còn lại cũng không nhiều. Vương Chí Lâm uống hai ngụm đã không còn lại nhiều lắm, màu bích lục thanh thấu, nhìn không ra có gì đặc biệt. Coi như là thuốc kí©h thí©ɧ cũng không thể có hiệu quả thần kỳ như vậy, kỳ quái.

Đại chiến sắp tới, không có thời gian cho Lỗ Kiệt, lòng tin của Vương Chí Lâm tràn đầy mười phần.

Đạt tới trạng thái tốt nhất, Vương Chí Lâm cũng không để cho Lỗ Kiệt nghĩ nhiều đã bắt đầu động thủ, trạng thái này giúp lão nhân có thể cùng với kẻ được xưng thiên tài đánh một trận, là một chuyện may mắn. Thứ hai, Vương Chí Lâm mong đợi thanh âm kia lại một lần nữa xuất hiện, hắn có quá nhiều điều nghi vấn muốn hỏi.

Bàn cờ như chiến trường, hắc bạch hai bên chém gϊếŧ không ngừng, ngươi tới ta lui.

Bắt đầu Lỗ Kiệt còn có tạp niệm không giải thích được, nghĩ tới thanh âm kỳ quái kia trạng thái Vương Chí Lâm bắt đầu đầu nhập vào đó. Đem toàn bộ tâm thần dung nhập vào trong đó, dần dần hòa vào ván cờ.

Từ bên ngoài Văn Đào quan sát, hai người trong cuộc quả có đặc sắc, đáng tiếc vẫn không đạt đến cảnh giới tối cao.

Năm đó cùng Cổ Hàn sư phụ đánh cờ từng nói qua, cao thủ cờ vây trong thế tục chung thân nhiều trong ván cờ. Bởi vì lấy tuổi thọ ngắn ngủi của bọn họ, chỉ có là kẻ đại trí tuệ mới có thể trong tính mạng ngắn ngủi đạt tới cảnh giới xuất cục.

Đáng tiếc loại đại trí tuệ này quá ít mấy trăm ngàn năm qua cũng hiếm có. Nếu như không thể xuất cục, chung quy vẫn ở trong cục khó tránh khỏi một chữ “mê”, nhưng nhập cục thì dễ xuất cục khó khăn (nhập cục với xuất cục này cũng giống như người trong tranh và ngoài tranh, ai đọc ác ma pháp tắc thì biết cảnh giới này ^.^ - DG)

Ván cờ này không thể kết thúc nhanh chóng, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.

Lỗ Kiệt sớm đã có chuẩn bị, Vương Chí Lâm đột nhiên hồi xuân, hai danh thủ quốc gia hai thế hệ giao phong, ván cờ dị thường đặc sắc.

Hai người trong cuộc chiến cuối cùng đã biến thành cuộc chiến tranh đoạt không ai nhường ai. Loại cuộc chiến không có thời hạn này, Lỗ Kiệt là cao thủ địa giới đỉnh phong, cho dù ngồi ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề mà Vương Chí Lâm vừa mới uống xong lục hàn băng trà dung hợp với tẩy tủy đan, không chỉ thoát thai hoán cốt mà tinh thần cũng siêu việt tràn đầy.

Càng về sau tốc độ đặt quân của hai người càng chậm, hai người đã tiến vào tàn cục nhưng thắng bại vẫn chưa phân.

Đến lúc này Văn Đào đã có thể khẳng định Vương Chí Lâm không phải là đối thủ của Lỗ Kiệt, cờ vây quá chú ý đến thiên phú. Vương Chí Lâm có thể trở thành danh thủ quốc gia, vài chục năm nay vang danh trong nước tự nhiên không kém. Đáng tiếc so sánh với Lỗ Kiệt lại kém một bậc, lúc này Vương Chí Lâm đã đạt đến trạng thái tốt nhất. Mà Lỗ Kiệt còn đang phát triển, không gian của hắn còn nhiều, những thức khác không nói, nếu cho Lỗ Kiệt uống lục hàn băng trà dung hợp tẩy tủy đan. Mượn lục hàn băng trà ngưng thần tĩnh khí linh đài thanh tịnh sợ rằng lúc này thắng bại đã phân.

Xem ra nếu không ra tay không được, Lỗ Kiệt đi vài bước cờ hiểm, Vương Chí Lâm đã chống đỡ khó khăn.

Văn Đào đứng ở một góc nhỏ, không có bất kỳ người nào chú ý, lấy ra bát âm chấn hồn địch. Lần này địch cũng không cần phải thổi… chỉ cần theo phương pháp sử dụng rót linh lực vào, tự nhiên có thể vận dụng.

“Không thể đặt vào đó, điểm này rất mấu chốt, chúng ta cùng chiến”

“A…” đang hết sức chăm chú, Vương Chí Lâm liền run lên, trong lòng kinh sợ, cái thanh âm kia lại một lần nữa vang lên.

Có kinh nghiệm lần trước, Vương Chí Lâm coi như quen việc dễ làm, cộng thêm lần này thân thể tinh thần trạng thái tốt, lấy tốc độ nhanh nhất ức chế tâm trạng hoảng sợ “Ngươi … ngươi là ai?”

Vương Chí Lâm biết mình muốn nói gì liền nghĩ trong đầu là có thể cùng đối phương trao đổi.

“Phật viết : không thể nói. Hiện tại không có thời gian hàn huyên, dựa theo lời ta mà đi” tự nhiên Văn Đào không nói cho lão nhân biết mình là ai, mà thanh âm qua bát âm chấn hồn địch có thể khống chế, cho dù mới vừa rồi Hồ Khải Trúc có giới thiệu Văn Đào với Vương Chí Lâm, cho dù mới vừa rồi Văn Đào xuất hiện bên cạnh Vương Chí Lâm mấy lần hắn cũng không thể liên tưởng đến Văn Đào.

Có thay đổi có biến cố, tâm thần Lỗ Kiệt cũng hơi thoát ra bên ngoài một chút, bất quá cùng “xuất cục” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Làm sao vậy? lúc này cảm giác của Lỗ Kiệt đối với Vương Chí Lâm hoàn toàn khác, đã hoàn toàn thay đổi, đây là lần đầu tiên từ lúc xuất đạo mình cảm thấy thống khoái. Trong các cao thủ trong nước bao gồm cả Vương Chí Lâm cũng không có mấy người có thể làm cho hắn coi trọng, những người này đều không phải là quá kiệt xuất.

Nếu như mình chuyên tâm, sớm đã xưng bá trong nước, đạt tới vô địch. Nhưng điều đó có ích lợi gì, đối với cờ vây Trung Quốc mà nói không có chút tác dụng nào, cho nên hắn không chỉ muốn cho mình cường đại.

Nhưng lúc này, Vương Chí Lâm liên tiếp làm cho hắn vui mừng, ở trong lòng Lỗ Kiệt đã xem Vương Chí Lâm có tư cách cùng mình đối chiến.

Trong lòng Lỗ Kiệt đã có định luận, bất luận thắng bại, chỉ cần Vương Chí Lâm còn ở Khải Trúc kỳ xã thì Khải Trúc kỳ xã sẽ là một phần tử trong liên minh cờ vây. Mà dựa theo hứa hẹn ban đầu của hắn, tất cả thành viên của đại liên minh cờ vây, ban đầu sẽ nhận được của hắn một trăm vạn đến một ức tiền trợ giúp.

“Ba…”

“Nga…” trong nháy mắt Lỗ Kiệt thu hồi tâm thần bởi vì Vương Chí Lâm đột nhiên thay đối cách chơi.

Rốt cuộc xuất hiện, cái người thần bí đã không nhịn được, thế nhưng đợi đến lúc này mới xuất hiện. Trong lòng Lỗ Kiệt sớm đã có sự chuẩn bị, không thèm nghĩ đến những thứ khác, tập trung tinh thần vào ván cờ, nghênh đón chuyển biến đột nhiên này.

Từ lúc Văn Đào gia nhập, tranh tài đạt đến mức độ cao siêu ngày càng kịch liệt, sau hai canh giờ tranh tài mới kết thúc.

Lỗ Kiệt thua trận. lúc này đã gần mười giờ, bên ngoài mọi người lớn tiếng hoan hô, truyền lẫn trong đó là tiếng sợ hãi.

Thắng bại trong cuộc tranh tài này đã không còn trọng yếu, cuộc tranh tài đặc sắc như thế trăm năm khó gặp.

“Không cần suy nghĩ lung tung, ta không phải là cô hồn dã quỷ như ngươi suy nghĩ, lớn như vậy rồi mà còn ếch ngồi đáy giếng hiểu biết nông cạn, lên núi cao mới biết thiên ngoại hữu thiên”. Sau khi thắng bại đã phân, Vương Chí Lâm đem nghi vấn đã hành hạ mình suốt ba ngày ra hỏi, Văn Đào im lặng, thế nhưng lão nhân lại cho rang mình là cô hồn dã quỷ. Loại suy nghĩ này khiến cho Văn Đào làm bộ dáng cao nhân khiển trách hắn một chút, so sánh với lời giải thích còn muốn tốt hơn.

“Theo như lời ta nói ban đầu, Khải Trúc kỳ xã có tư cách trở thành một thành viên trong liên minh” Lỗ Kiệt hường Hồ Khải Trúc nói xong mang theo một tia sang nhìn Vương Chí Lâm : “Biểu hiện hôm nay của Vương lão làm cho Lỗ Kiệt bội phục”

Trong lòng Vương Chí Lâm là rõ rang nhất, chỉ là mình không thể giải thích mình nhờ có vị cao nhân thần bí giúp đỡ mới thắng, cười khổ nói : “Không phải là ta thắng, ta không phải là đối thủ của ngươi”

Văn Đào cũng đi theo vào, trong lòng tự nhủ lão nhân này thật là thành thức, cũng may hắn cũng không nói ra điều gì. Bất quá … hì hì… cho dù hắn có nói ra chỉ sợ cũng không có mấy người tin tưởng.

“Vương lão quả nhiên là chân quân tử, đã như vậy thì mới vị cao nhân kia ra đi”

Hồ Khải Trúc cùng với mấy vị khác mơ hồ? Cao nhân, còn có cao nhân nữa sao?

Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía Vương Chí Lâm. Văn Đào thuần phác đứng ở cạnh bên, không ai chú ý đến hắn, về phần Vương lão, mặc dù trận chiến kéo dài nhưng có thể khẳng định không ảnh hưởng đến thân thể lão nhân, để cho lão nhân tự mình giải thích đi sao.