Chương 45: Đủ vô sỉ.



Quần áo tụ linh không phải là vạn năng, chỉ có tác dụng phụ trợ rất lớn mà thôi, không ngừng tập trung linh khó làm cho thân thể Văn Đào hấp thu, mặc dù 99% linh khí bị hút đi nhưng quanh năm suốt tháng được bao phủ bởi linh khí thân thể Văn Đào cũng được nhưng lợi ích không nhỏ.

Mà trợ giúp Văn Đào trong khoảng thời gian ngắn có được linh thức của độ kiếp sơ kì cũng chính là một trong những tác dụng hạng nhất, dĩ nhiên cái này cũng là dựa vào trận pháp bên trong nội y quần áo tụ linh tăng cường linh thức cũng không thể so sánh với cao thủ độ kiếp kỳ so sánh nhưng cũng không yếu hơn là mấy.

Bọn họ phi hành trên không trung, Văn Đào đuổi theo rất nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, sau đó vội vàng thu hồi linh thức. Linh thức của mình cũng chỉ là mượn quần áo tụ linh để đạt được tạm thời không thể sử dụng tùy tiện, nếu không vào thời khắc mấu chốt lại không có tác dụng.

Ba người này giả dạng thành bộ dáng đạo sĩ, bất quá chỉ cần nhìn xuyên thấu qua tất cả thì không quản là chân đạo sĩ hay giả đạo sĩ. Chẳng qua lúc vừa rồi dùng linh thức quan sát có thể thấy được trong ba người có một người đạt đến nguyên anh kỳ sơ kỳ, một người là kim đan trung kỳ và người còn lại là kim đan tiền kỳ.

Tốc độ của tất cả bọn họ đều rất nhanh, Văn Đào miễn cưỡng đuổi theo mãi cho đến tận vùng ngoại ô.

“Hừ …”. Đột nhiên Lăng Lan dừng lại lập tức xoay người lạnh giọng quát : “Lén la lén lút cũng đã lâu như vậy còn không mau lăn ra đây.”

“Vô lượng thọ phật …”. Ba đạo sĩ liền đi ra, người vừa mở miệng là đạo sĩ nguyên anh sơ kì, thoạt nhìn bộ dáng chỉ có trên dưới ba mươi tuổi, bất quá người tu chân khi đạt đến kim đan kỳ liền không thể lấy tướng mạo để xét tuổi tác.

“Yêu nghiệt lớn mật, trời có đạo trời, nhân có nhân đạo, yêu có yêu đạo, thế nhưng ngươi lớn mật đi ra ngoài dụ dỗ chúng sinh.”

Lão đạo vừa mở miệng đã chụp một cái mũ lên đầu Lăng Lan (Biên: đánh phủ đầu), Văn Đào ở phía sau nghe thấy cũng ngây ra một lúc … đủ vô sỉ a.

Hiển nhiên Lăng Lan không nghĩ gặp phải tình huống như thế, ở tu chân giới cũng không có nói nhảm nhiều như vậy, hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện, người gϊếŧ yêu cũng không có nói nhiều như vậy mà yêu gϊếŧ người cũng như thế, chỉ có một số thế lực lớn mới có thể có chút cố kỵ nếu không hết thảy đều dựa vào thực lực nói chuyện. Loại chuyện gϊếŧ người đoạt bảo quá bình thường bất quá loại chuyện chụp mũ này là lần đầu tiên gặp phải.

Lăng Lan cũng không thường xuyên ở trong tục giới, không biết nơi này khác với tu chân giới.

“Huyền Linh sư huynh, cần gì phải nói nhảm với yêu nghiệt, cứ thu phục đã”. Một người kim đan trung kỳ, bộ dáng trên dưới năm mươi định động thủ.

“Huyền Tĩnh sư đệ chớ vội” Huyền Linh ngăn cản Huyền Tĩnh, trong lòng thầm mắng người sư đệ này không hiểu chuyện, hắn không cho rằng đây là một loại yêu vật trong thế tục giới, một loại yêu vật có thể biến thành hình người thì chỉ có đạt đến nguyên anh kỳ mới có khả năng. Tuy nhiên cho dù đạt đến nguyên anh kỳ nhưng bởi vì đây là thế tục không có pháp bảo cho nên yêu vật nguyên anh kỳ cũng rất khó khăn chiến thắng một tu chân giả kim đan kỳ.

Nhưng con hồ ly trước mắt này mặc dù lạnh băng dị thường nhưng thần thái vẫn mười phần mị hoặc, hơn nữa ngôn ngữ này cũng không phải là yêu vật ở tục giới. Hơn thế nữa công lực ít nhất cũng là nguyên anh kỳ, cứ cẩn thận mới tốt.

“Nếu như ngươi theo ta trở về sơn môn, đem mọi chuyện nói rõ ràng có lẽ ra có thể tha chết cho ngươi.” Trong lòng Huyền Linh có chút bận tâm, không xuất thủ ngay lập tức.

Văn Đào nấp trong bóng tối nghe thấy vậy hai hàm răng chợt ngứa ngáy, tu chân giới cũng có người có thể vô sỉ đến dạng này sao, ngay cả chính mình chưa từng thấy cảnh chém gϊếŧ trong tu chân giới cũng nhìn ra ánh mắt tham lam của bọn chúng.

Bất quá Văn Đào cũng không có động, hắn đang đợi, kiên nhẫn chờ đợi.

“Nói nhảm…” Lăng Lan cũng không nói nhảm cùng bọn chúng, lập tức tung một chưởng, một cỗ chân khí bốn màu cường đại như giao long xuất động hướng phía ba người Huyền Linh tấn công.

“Sất …” Huyền Linh muốn hạ độc thủ nên đã sớm có chuẩn bị, phi kiếm sau lưng bay ra nghênh đón đạo chân khí của Lăng Lan.

“Oanh …” một tiếng vang thật lớn, Huyền Linh lui về phía sau một bước, phi kiếm bị chấn bay nhưng cũng nhanh chóng khống chế lại. Mà tình huống của Lăng Lan lại không được tốt như vậy, liên tục lui về phía sau mấy bước, mặc dù thương thế của nàng đã căn bản hồi phục như cũ nhưng dù sao nguyên khí cũng bị đả thương hơn nữa phi kiếm đối phương sử dụng chính là hạ phẩm linh khí, trước đây ngay cả thượng phẩm linh khí nàng cũng không sợ. Nhưng sau lần độ thiên kiếp các loại bảo bối sớm đã bị hủy, hôm nay không còn bất cứ pháp bảo nào, công lưc cũng là nguyên anh sơ kỳ tự nhiên là thua sút.

Sau khi kiểm tra được công lực nông sâu của Lăng Lan, Huyền Linh cũng có lòng tin nên bày ra bộ mặt chính nghĩ nhìn Lăng Lan nói:

“Yêu nghiệt lớn mật, dám vào thế tục làm điều xằng bậy, hôm nay coi như vận số ngươi không tốt, Hạc Sơn phái ta sẽ vì dân trừ yêu.”

Sư đệ Huyền Tĩnh yên lặng đứng một bên, người sư đệ khác là Huyền Minh đứng bên cạnh trợ uy, lần này bọn họ muốn đưa Huyền Linh vào Thục Sơn bởi vì Huyền Linh đã đạt đến nguyên anh kì, nếu tiếp tục ở lại tục giới thì không thể phát triển chỉ có thể vào Thục Sơn tiếp tục tu hành, Huyền Linh là người phụ trách của Hạc Sơn phái trong thế tục, sau khi hắn đi Huyền Tĩnh trở thành người phụ trách. Trách nhiệm chủ yếu là thu thập tình báo ở thế tục tìm kiếm đệ tử có tư chất.

Lăng Lan từng là cửu vĩ thiên hồ, cao thủ độ kiếp hậu kỳ, hôm nay đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng vô cùng phong phú, sống sót mấy ngàn năm trong Thục Sơn không phải nói giỡn, không hề liều mạng cùng Huyền Linh, bằng vào thân thủ nhanh nhạy của thiên hồ bắt đầu triển khai cận chiến.

Mặc dù Huyền Linh cũng đã hai trăm tuổi nhưng so với Lăng Lan thì còn kém xa, lại thêm chưa từng nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn kỳ diệu như Lăng Lan, ưu thế mới vừa lấy được nhờ hạ phẩm linh khí thoáng cái biến mất, hơn nữa lúc này còn tràn ngập nguy cơ.

“Huyền Tĩnh, Huyền Minh, yêu vật này quá giảo hoạt cùng ta hợp lực tru diệt”. Huyền Linh cũng không phải là người ngu, trên mặt bị Lăng Lan đánh cho tạo thành một rãnh máu lập tức hét lớn gọi hai sư đệ.

Huyền Tĩnh và Huyền Minh lập tức mở miệng nói chính nghĩa sau đó xuất kiếm tương trợ, lúc này Huyền Tĩnh sử dụng chính là phi kiếm trung phẩm linh khí do Hạc Sơn phái cấp cho người quản lý ở tục giới, một khi thi triển so với Huyền Linh đạt đến nguyên anh kì còn muốn mạnh hơn mấy phần (DG: Cái này là coi thực lực chân chính không bằng pháp bảo)

Mà vũ khí Huyền Minh sử dụng chỉ là phi kiếm khá hơn phi kiếm bình thường một chút, trong trận chiến liền lộ ra vẻ yếu thế.

Nếu như trước kia Lăng Lan tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể thu thập bọn họ nhưng hiện tại … bị phi kiếm làm cho khó đến gần hơn nữa hoàn cảnh cực kì nguy hiểm.

Văn Đào đứng bên cạnh một mực chú ý, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiến đấu trong tu chân giới, quả thật là phảp bảo bay đầy trời. Nhìn khu vực đang chiến đấu, đám người Huyền Linh điều khiển phi kiếm bay bay qua bay lại, Văn Đào muốn tiến lên sát khu vực chiến đấu liền có thể nhất cử gϊếŧ chết ba người.

Cổ Hàn sư phụ đã từng nói, đa số thân thể tu chân giả so với người bình thường thì cũng chỉ mạnh hơn mấy lần, điểm này cùng yêu tộc không có khả năng so sánh. Có nhiều yêu vật có thân thể rất cường hãn, bản thể của chúng chính là thứ vũ khí tốt nhất.

Chẳng qua là phải cận chiến mới phát huy được ưu thế của họ, mà muốn làm được như vậy thật không dễ dàng gì, nhất là xung quanh thân thể Huyền Linh, sau khi tiếp tục chiến đấu xung quanh thân thể hắn có một vòng linh khí hoàng kim chuyển động, tựa hồ là pháp bảo hay trận pháp phòng ngự bảo vệ…Xem ra hắn cũng đã sớm có sự chuẩn bị.

Nếu như không thể trong một chiêu tiêu diệt bọn họ khẳng định là có phiền toái, làm sao bây giờ.

Lúc này Lăng Lan đã liên tiếp xuất hiện nguy hiểm, một mình nàng đối phó ba người mà đối phương còn có linh khí lợi hại.

Trong đầu Văn Đào chợt lóe linh quang, đúng vậy, đã có biện pháp.

Nghĩ đến Văn Đào lập tức đi làm, trước tiên lấy ra bát âm chấn hồn địch đồng thời nhanh chóng lấy ra hai kiện pháp bảo.