Lâm Như Tuyết ngồi trên xe lăn tiến vào, sắc mặt vẫn còn chút tiều tụy, bị trọng thương đến thế luôn cần tĩnh dưỡng một thời gian.
"Thật sự là ngươi?" Lâm Như Tuyết nghe các đồng nghiệp nhắc tới chuyện này, hình dung bộ dạng Văn Đào cùng với cách diễn tả của họ đều trùng khớp nhau, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một người phù hợp nhất. Gần đây lưu lại ấn tượng khắc sâu cho mình chỉ có Văn Đào, nhưng hắn tại sao có thể là Bác Sĩ, hơn nữa còn có y thuật cao minh như vậy.
Nghe các đồng nghiệp nói chuyện, đều rất hứng khởi. Nếu như nói mọi người không hiểu biết nhiều, nhưng ngay cả Bác sĩ ở bên trong bệnh viện kia, trong lúc cấp cứu nàng lại tỏ vẻ vô cùng bội phục, dưới tình huống này cho dù lập tức đưa Lâm Như Tuyết đến bệnh viện, bọn họ chắc chắn không thể xử lý được tốt như vậy.
Huống chi đối phương lại là châm cứu trung y cùng phẫu thuật Tây y kết hợp, kia không phải người bình thường a. Thêm nữa tốc độ khép lại cùng khôi phục của vết thương trên người Lâm Như Tuyết, càng làm cho bọn họ ngạc nhiên, thời gian một ngày đã lên da non, so sánh với người khác ba bốn ngày mới khôi phục hoàn hảo! Bọn họ tự nhiên không biết đây là một chút thủ đoạn nhỏ do Văn Đào làm ra, cho nên chỉ có thể quy kết bởi vì thân thể của Lâm Như Tuyết đặc thù.
Ngay cả các chuyên gia đều nói như vậy, y thuật của đối phương tự nhiên không cần hoài nghi, đối với người này cứu mạng mình, còn nói nhận biết mình, Lâm Như Tuyết đã muốn gặp không nhịn được. Cho nên, vừa mới khá hơn một chút lập tức tới đây.
Nhìn bộ dáng giật mình của Lâm Như Tuyết, Văn Đào vẫn rất chất phác rất chững chạc, bình thường nhìn Lâm Như Tuyết nói: "Mặc dù hiện tại cô đã khá lên nhiều, bất quá tốt nhất không nên lộn xộn, bất lợi tới việc khôi phục của vết thương."
Người đã ở trước mắt, trong lòng Lâm Như Tuyết thầm mắng mình đi hỏi chính là nói nhảm, nhưng là... Lâm Như Tuyết lúc này khó có thể tiếp nhận, bởi vì mình nhìn thấy người này ở bên trong kỳ xã, giống như nông dân vừa không biết ăn nói vừa thuần phác đến làm cho người ta giật mình.
"Ngươi là Bác sĩ?" Hắn mới bao nhiêu tuổi, hiện tại trong lòng Lâm Như Tuyết tràn đầy nghi ngờ, ánh mắt ngó chừng Văn Đào không nhúc nhích, giống như là muốn xem thấu hắn hết thảy tất cả.
"Mời cô uống trà!" Ngạn Lâm đem trà tới đặt ở trước mặt Lâm Như Tuyết, nàng lúc này đang dùng quần áo bệnh nhân, sắc mặt còn có chút tái nhợt, bất quá ánh mắt vẫn rất có thần, đôi mắt của nàng thật to a. Bất quá... Cô ta sao luôn nhìn Bác sĩ Văn đây, hơn nữa còn dùng cái loại ánh mắt ám muội này, Bác sĩ Văn không phải nói không quá quen biết nàng sao! !
Ngạn Lâm đứng ở một bên vốn đã thấy Lâm Như Tuyết trong lòng hơi giật mình, vui vẻ một chút, hưng phấn nho nhỏ một phen, nhưng ngay sau đó thấy bộ dạng Lâm Như Tuyết ngó chừng Văn Đào, lại để cho nàng có chút không biết, miên man.
Văn Đào biết nàng lần này là tới xác nhận, không phải đến xem bệnh, tựa vào ghế rất nhẹ nhàng, buông tay nói: "Đúng vậy! Cảnh sát Lâm có vấn đề gì sao?"
"..." Lâm Như Tuyết mới phát hiện, mình tự nhiên đi vào hỏi như vậy, có chút bất lịch sự, vội nói: "Nha... Không có việc gì, ta chỉ là không nghĩ tới ngươi còn trẻ như vậy đã là bác sĩ, còn tưởng rằng ngươi chẳng qua làm việc hỗ trợ ở chỗ dượng ngươi."
Cảm giác mình nói xong có chút đông cứng, liền vội nói tiếp: "Ta chủ yếu là nghĩ đến nói lời cảm tạ, cám ơn ngươi đã cứu ta."
"Không cần khách khí, tôi là bác sĩ, huống chi tiền bạc tôi cũng không thiếu. Hơn nữa, bởi vì sở trưởng của cô lúc tới rất lịch sự, tiền điều trị của cô đều muốn giải quyết công khai, cho nên tôi cũng đã thu vào rồi." Văn Đào nói chuyện vẫn đơn giản nói trực tiếp như vậy, còn có vẻ thuần phác chút..
"A..." lời của Văn Đào trực tiếp như thế, để cho Lâm Như Tuyết nhẹ giọng bật cười, xem ra thật là mình đã gặp một người đặc biệt, nói chuyện vẫn như vậy bất đồng khác người. Chẳng qua thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên là Bác sĩ, còn cứu mình một mạng..
Sau khi cười xong, Lâm Như Tuyết vẫn tỏ vẻ lịch sự : "Vô luận như thế nào cũng đều muốn cảm tạ ngươi, ngươi hiện tại là ân nhân cứu mạng của ta."
"Ồ! Nguyên lai là như vậy, vậy cũng tốt, cô nghĩ làm sao cám ơn tôi." Văn Đào không thích nói chuyện đẩy tới đẩy lui, giả mù sa mưa Văn Đào càng thêm không thích, hơn nữa hắn nghĩ tới lúc trước Lâm Như Tuyết bị mình hỏi ngược tới mức quẫn bách rồi lại chịu đựng bộ dạng, đã muốn cười.
Cái này … đừng nói Lâm Như Tuyết, ngay cả nữ hộ lý đẩy xe cùng vào, cùng với tiểu hộ lý Ngạn Lâm cũng trợn tròn mắt, đều không nghĩ tới Văn Đào đặt câu hỏi như thế. Hơn nữa, rất nghiêm túc, rất chân thành, rất thuần khiết.
Văn Đào cứu tính mạng của mình, trong lòng Lâm Như Tuyết tự nhiên sinh ra cảm tạ, tới nơi này cảm tạ là một phương diện, mặt khác chính là tò mò người này, chẳng lẽ "Hắn" thật sự rất thuần phác.
Hiện tại đã chứng thật, Lâm Như Tuyết làm sao cũng không nghĩ tới, mình nói một câu lịch sự hắn liền làm cho mình lúng túng như thế. Bất quá Lâm Như Tuyết dù sao cũng rất quyết đoán, ngây ra một lúc lập tức dùng kiên định ngữ khí nói: "Ngươi muốn ta làm chuyện gì cảm tạ ngươi, thì, nếu như ta có thể làm được... Chỉ cần không quá mức, ta sẽ làm!"
Vốn là Lâm Như Tuyết muốn nói bảo nàng làm chuyện gì đều chấp nhận, bất quá đột nhiên thấy bên cạnh tiểu hộ lý Ngạn Lâm nhìn mình chằm chằm, mới nghĩ đến hắn là nam mình là nữ, vội vàng tăng thêm một câu.
Văn Đào rất chân thành trực tiếp cười nói: "Cảnh sát Lâm yên tâm, ta sẽ không nói cái gì lấy thân báo đáp, xảy ra tình huống như thế ở thời đại này mà nói ra ba cái từ đó thì thật buồn cười, cô nói có đúng hay không."
Xì... hộ lý đẩy Lâm Như Tuyết tiến vào cùng tiểu hộ lý cũng nhịn không được đều cười lên, mà mặt Lâm Như Tuyết bỗng nhiên ửng đỏ lên, nàng phát hiện mình tới nơi này là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời.
"Ừm..." Văn Đào đang suy tư liền thành thật nói: "Bệnh phí tôi đã thu, nhưng cô hiện tại còn nói muốn một mình cảm tạ tôi. Vốn là xét quy định mới nhất của phòng khám bệnh Thư Tâm, tình huống như thế một luật : ngăn chặn tại bên ngoài, đưa cái gì cũng không nhận, bất quá chúng ta dù sao cũng là bằng hữu, như vậy có vẻ hơi không tốt."
Trong lòng Lâm Như Tuyết thầm mắng, như vậy sao? rất tốt, rất tốt, mình tại sao lịch sự như thế với hắn, sớm biết như vậy đừng nói nữa.
"Chúng ta đều là bằng hữu, cô muốn cám ơn tôi tôi cũng không nên không để ý mặt mũi của cô, buổi sáng hôm nay còn có người đưa tới đồ vật cùng một khánh vàng (chữ mạ vàng nền đỏ đóng khung). Đồ ta sẽ không thu, bất quá giấy tờ, khung tranh mang ý nghĩa cảm tạ tinh thần vẫn là có thể nhận được."
Lâm Như Tuyết vừa nghe tới đó, vội vàng cướp lời nói: "Tốt! Cái ngươi muốn chính là giấy khen hình thức, ta lập tức tìm người đi làm theo yêu cầu của ngươi, muốn như thế nào?"
Nếu không đem ý kiến kia nói thẳng ra, Lâm Như Tuyết đã có cảm giác bức xúc.
Văn Đào khoát tay nói: "Ngươi hiểu lầm ý của ta, ta không phải bắt ép chuyện khen thưởng, loại chuyện này người khác chủ động tặng, mình không thể muốn là có."
"Vậy ngươi muốn như thế nào ?" Lâm Như Tuyết phát hiện, càng cùng Văn Đào nói chuyện càng có chút chán ghét, người này quả thực là lời nói không khiến người khác sợ hãi đến chết không nghỉ, dễ làm cho người ta sinh khí, một bụng tức giận. Hắn nói xong mình đã cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại khó có thể phát tác nổi giận, đây mới là điều buồn bực nhất.
"Ý của ta là, nếu giấy khen ... kiểu khích lệ tinh thần ta nhất định nhận, vậy sau này chắc chắn sẽ không ít. Ngươi cũng thấy đấy nơi này không gian có hạn, nếu Lâm cảnh quan muốn cảm tạ, vậy không bằng thuê dùm tôi một căn phòng, cách nơi này tương đối gần là tốt nhất. Bởi vì tôi sợ sau này cờ thưởng quá nhiều không có chỗ để, chuẩn bị trước vậy." Vừa nói, Văn Đào chỉ Ngạn Lâm nói: "Tiểu hộ lý của chúng tôi rất ngưỡng mộ cô, vậy cô ký cái tên cho nàng, chờ cô khỏe lên, nàng còn muốn mời cô ăn một bữa cơm, nếu như cô thoải mái đáp ứng. Thuê được phòng rồi, cô có thể giao cho nàng ấy là được."
Lâm Như Tuyết giờ mới hiểu được, liếc Văn Đào thầm nói một cái:
"Tự đại "
Người này, cũng thật là quá tự đại, nghe đồng nghiệp nói hắn mới mở cửa mấy ngày, hơn nữa còn là dân bên ngoài tới. Mở ra phòng khám bệnh nho nhỏ mà thôi, lúc này mới được mấy ngày, liền tỏ vẻ như thế. Hừm, không trách được làm cho nàng mấy lần nói chuyện khiến mình không xuống đài được, người này mặt ngoài thuần phác, nhưng sau lưng rất tự đại... Phôi đản... lúc trước còn không có nhìn ra.
Văn Đào rất chân thành lắc đầu nói: "Cảnh sát Lâm nói sai rồi, đây không phải là tự đại, mà là tự tin."
Đang lúc bọn họ nói chuyện, có người đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một bó hoa tươi khổng lồ, đem chắn hết cả người phía sau. Bởi vì mới vừa rồi Lâm Như Tuyết đẩy xe lăn đi vào, cho nên cửa phòng cũng mở ra, mọi người nháy mắt đều thấy được, người kia dĩ nhiên cầm một bó hoa hồng khổng lồ, điểm một chút tiểu hoa tươi sáng càng khiến bó hoa thêm tiên diễm mỹ lệ.
"A..." Lâm Như Tuyết vừa nhìn, quay lại phía Văn Đào nói: "Đây là tự tin của ngươi nha, bác sĩ Văn, tặng hoa hồng ?!?!"
Thật đúng là bất ngờ, Văn Đào cũng cũng có chút kỳ quái, hắn vừa rồi mới nghĩ trêu chọc Lâm Như Tuyết một tý mà thôi, một trò đùa nhỏ. Hôm nay con gái Trịnh lão thái thái đưa khánh mình đã nhận rồi, tiếp người sau những thứ khác lại để cho bọn họ mang về hết, mặc dù đối với chuyện này hắn có lòng tin, chắc chắn sẽ có người đưa quà, cũng không trở thành đưa hoa hồng à! !.
Văn Đào tâm vừa động, nhìn về Ngạn Lâm, phát hiện trong mắt của nàng toát ra phiền não, bàn tay nắm chặt, bộ dáng rất khẩn trương.