Chương 26: Sức nặng



“Ngài khỏe chứ, ta là Lý Hồng Hạo quản lý của câu lạc bộ thể hình, xin hỏi ngài cần gì”

Lý Hồng Hạo quản lý của câu lạc bộ thể hình Hoàng Đình, trạc ba mươi tuổi, mặt tròn, mặc tây phục. Vừa nhìn liền biết so với nữ tiếp đãi viên vừa rồi chuyên nghiệp hơn không ít, ngay cả ánh mắt hay vẻ mặt cũng đều mỉm cười thể hiện đúng chức nghiệp.

“Phòng tập thể hình rộng ba trăm thước vuông, không có bất kỳ ngăn cách nào, đầy đủ các loại máy tập thể hình, không bị bên ngoài quấy nhiễu”

Văn Đào vừa nói xong, Lý Hồng Hạo đối với thanh niên thuần phác mặc quần áo bình thường này đã thêm phần kình trọng. Nếu như không phải hắn cố ý đến gây chuyện thì đó chính là thâm tàng bất lộ, tuyệt đối không phải là loại người không biết tiến thoái, không hiểu được cao thấp.

Suy nghĩ một chút Lý Hồng Hạo nói : “Phòng tập thể hình riêng lớn nhất của Hồng Đình rộng 230 thước vuông, chẳng qua nếu cần có thể đem hai gian phòng khách quý đập đi nối liền, về mặt thời gian tiên sinh cứ yên tâm, nói về tốc độ Hoàng Đình là nhanh nhất, đảm bảo trong vòng hai ngày có thể thỏa mãn yêu cầu của ngài”

Lý Hồng Hạo vô cùng thông minh, nhìn như là đang hoàn toàn trả lời vấn đề của Văn Đào không có một từ dư thừa nhưng trên thực tế lại đá quả bóng sang phía Văn Đào. Quản lý chính là quản lý, phương thức dò xét cũng cao cấp hơn không ít, rất rõ ràng, Hoàng Đình có thực lực thỏa mãn yêu cầu của ngươi, còn lại liền nhìn vào ngươi có hay không đạt được yêu cầu của Hoàng Đình.

Tự nhiên là Văn Đào hiểu được cũng không nói toạc ra, tiện tay ném thẻ chi phiếu (DG : tại hạ nghĩ nó giống thẻ ATM) lên mặt bàn :

“Rất tốt, đây là thẻ chi phiếu, mật mã là 68, cần dùng bao nhiêu thì cứ trực tiếp lấy trong đó, hai ngày sau ta liền đến sử dụng”

Nói xong Văn Đào đứng dậy đi ra ngoài.

Kiêu ngạo cũng đã thấy nhiều, nhưng kiêu ngạo như vậy cũng là lần đầu tiên thấy được, Lý Hồng Hạo vội vàng cầm lấy thẻ chi phiếu, cũng không phải là thẻ đặc biệt, chỉ là một thẻ dùng để giao dịch bình thường.

Lý Hồng Hạo đuổi theo Văn Đào nói :

“Tiên sinh, xin ngài cất thẻ đi, trước tiên ngài điền một số thông tin hội viên, về phần chi phí thì để tài vụ thống kê một chút, sau đó ngài nạp tiền cũng không muộn. Ngài là đại nhân vật, những thứ này đối với ngài chỉ là bé nhỏ không đáng kể nhưng ta biết mật mã của ngài, vạn nhất xảy ra chuyện gì trách nhiệm này thật sự ta không đảm đương nổi”

Lý Hồng Hạo mang theo nụ cười khiêm nhường, tự giễu nói : “Tấm thẻ này cầm quá nặng tay, ta chỉ là tiểu nhân vật thật sự không cầm được, hay là trước hết ngài cứ cất đi đã.

Người khác nhau làm việc cũng khác nhau.

Văn Đào cũng không có nhận lại thẻ, hắn làm việc tự có tính toán, lạnh nhạt nói :

“Ta nếu có thể đem cho ngươi tự nhiên cũng không sợ có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ địa phương lớn như Hoàng Đình cũng không cầm nổi một tấm thẻ nho nhỏ thế này sao, nếu như vậy ta cần cân nhắc về vấn đề trở thành hội viên. Còn về phần chi phí các ngươi cứ tự tính toán đi”

Đừng nói là Hoàng Đình, cho dù là những nhân vật nhất tầng kia Văn Đào cũng đã từng tiếp xúc qua. Nếu muốn nói trình tự hay là chi phí cũng chỉ là đối với người bình thường mà thôi.

Văn Đào cũng không dừng bước, lúc này đã ra khỏi Hoàng Đình, Lý Hồng Hạo cầm tấm thẻ mỏng nhưng trong lòng cảm thấy trầm trọng, hắn chỉ có thể nhìn Văn Đào rời đi nếu như hắn lại đuổi theo nữa thì mặt mũi của Hoàng Đình cũng bị ném đi hết.

Xem ra chuyện này phải lập tức báo lên trên cần phải tra xét cẩn thẩn, chẳng lẽ lại là công tử của đại gia tộc, nhưng mà nhìn bề ngoài không giống… trừ phi hắn cố ý như thế, nhưng lại không giống. Nhìn bộ dáng của hắn tuyệt đối không giống một tên nhà giàu mới nổi.

A… tận mắt nhìn thấy Văn Đào đi ra khỏi Hoàng Đình đến quảng trường phía trước, gọi taxi rời đi, Lý Hồng Hạo phát hiện đầu óc mình loạn thành một đống.

Dùng phương pháp đơn giản nhất giải quyết vấn đề là tác phong của Văn Đào. Ở trong thế tục thỉnh thoảng có một số việc Văn Đào cũng không e ngại, chỉ cần không liên quan đến bí mật trên cơ thể mình liền không có chuyện gì.

Huống chi Văn Đào cũng rõ ràng những điều kiện mình đưa ra bất kể mình dùng để làm gì cũng khiến cho câu lạc bộ chú ý.

Dưới tình huống như vậy thay vì giả bộ kém cỏi không bằng thể hiện vẻ cao thâm thần bí, như vậy mới có thể dễ dàng hơn. Vì có suy nghĩ như vậy nên Văn Đào mới làm ra hành động như lúc nãy.

… … … … … … …

Lên xe, Văn Đào nhắm mắt lại tựa đầu lên ghế, trong lòng tính toán các bước kế tiếp của kế hoạch huấn luyện. Hôm nay mình đã là tiên thiên cấp một trung kỳ. Mục tiêu tiếp theo là sau hai tháng tiến lên hậu kỳ sau đó chuẩn bị đánh sau vào tiên thiên cấp hai.

Luyện công càng về sau càng khó, lên cao trăm thước muốn tiến thêm một bước sao mà khó khăn.

Tuy vậy cũng may hiện tại mình đã đạt đến cảnh giới tiên thiên nhất là tiên thiên ngoại công đã có thể sử dụng những khí giới năm đó Cổ Hàn sư phụ làm cho mình, nghĩ đến việc phải khiêu chiến những thiết bị ấy trong lòng Văn Đào cũng thấy rất là kích động.

Lúc này đột nhiên điện thoại đổ chuông, Văn Đào nhìn lên màn hình, là tiểu hộ lý Ngạn Lâm.

Vừa mới nghe may lậ tức truyền đến tiếng kinh hô từ bên kia : “Bác sĩ Văn, anh đang ở đâu?”

Đã xảy ra chuyện, Văn Đào ngồi thẳng dậy : “Ta đang về, mấy phút nữa là về đến nơi có chuyện gì xảy ra vậy”

Ngạn Lâm mang theo tiếng khóc nức nở nói : “Bác sĩ Văn, anh mau trở về, Trịnh đại nương xảy ra chuyện, con cái của đại nương đang vây ngoài cửa muốn tìm anh tính sổ… bọn họ vây ta trong phòng ta cũng không dám ra ngoài”

“Tình huống Trịnh đại nương bây như thế nào”. Trịnh Tú Lan, Trịnh lão thái thái, dĩ nhiên là Văn Đào nhớ được.

“… Ta không biết… bọn họ vây ở cửa, đang phá cửa la mắng, ta không dám đi ra, bọn họ nói Trịnh đại nương đang hấp hối … còn nói gần như đã chết…”

Văn Đào khẽ cau mày, không thể nào a, bệnh tình Trịnh lão thái thái hắn nắm chắc. Mặc dù nghiêm trọng tuy nhiên không thể nhanh như vậy đã tiến đến tình huống này.

Văn Đào an ủi : “Ngươi đừng có sợ cứ khóa kỹ cửa ta về ngay đây”

Vừa nói chuyện xe đã tiến vào tiểu khu.

“Không cần thối lại”.

Văn Đào ném tờ một trăm cho tài xế, nhanh chóng đi xuống, tài xế muốn thối lại Văn Đào đã tiến vào cư xá.

… … … .. … …

Phòng làm việc của tống giám đốc Hoàng Đình. Lý Hồng Hạo cung kính đứng một bên.

Tổng giám đốc ngồi trên ghế, Hoàng Vân Thù tổng giám đốc Hoàng Đình năm nay mới bốn hai tuổi đang nhẹ nhàng lật qua lật lại tám thẻ bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

“Kiểm tra thế nào?”

Lý Hồng Hạo nói : “Ta đã dựa theo trình tự tính chi phí của hội viêc cấp toản thạch/kim cương là 100 vạn nguyên cùng với chi phí cải tạo là 30 vạn nguyên, phí sử dụng hai gian khách quý một năm 96 vạn nguyên, tổng cộng là 226 vạn nguyên”

“Kiểm tra chủ thẻ thế nào?”

Lý Hồng Hạo nói : “Đã tìm người tra qua, người của chúng ta nói quyền hạn của cái thẻ này quá cao …”

Hoàng Vân Thù nhìn Lý Hồng Hạo hỏi : “Chính là tra không ra sao?”

“Vâng”

Hoàng Vân Thù tựa hẳn lên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế.

Lý Hồng Hạo cẩn thẩn dò hỏi : “Tổng giám đốc, ngài xem chúng ta có cần phải báo lên trên để tiến hành điều tra không?”

“Không cần” suy nghĩ một chút rồi đẩy tấm thẻ về phía trước nói : “Cất kĩ tấm thẻ, bây giờ ngươi chỉ cần biết hắn đã là khách quý của chúng ta hội viên cấp kim cương (từa bây giờ sửa dụng kim cương thay cho toản thạch ^.^) là được rồi”

“Vâng”. Lý Hồng Hạo không rõ ý của tổng giám đốc bất quá tổng giám đốc không nói hắn cũng không hỏi. Câu lạc bộ Hoàng Đình ngoài trừ việc kiếm tiền ra còn là nơi hội tụ của đám quan lại quyền quý, là nơi thu thập tin tức, không có nhân vật nào là có lai lịch thần bí cả, đây là lần đầu tiên thấy tổng giám đốc không đi điều tra về một khách hàng.