Tốc độ quá nhanh khiến cho tất cả không kịp phản ứng, ngay cả Huyết Việt Thần gương mặt cũng đại biến.
Nhưng khi mũi mâu còn cách Huyết Khôi khoảng chừng hơn chục mét, bỗng nhiên bầu trời như tối đen lại, tại chính giữa một thân ảnh to lớn xuất hiện, không ai khác chính là Độc Mãng Đại Thần.
Bàn tay tràn đầy sức mạnh giơ ra, thần lực vận chuyển, phía trước không gian ngưng kết thành một tầng băng thuẫn dày đặc. Đúng một giây sau, Huyết Mâu chạm vào tầng băng, tiếng rít gào đinh tai nhức óc ngâm xướng.
Cuối cũng bạo tạc, Thiên cảm giác thân thể bị một thứ sức mạnh khổng lồ nào đó nện trúng vậy, thân thể ngã bay về phía sau. Cũng may sức mạnh này chỉ dùng để ngăn cản, hoàn toàn không có sát ý bên trong, thế nên ngoại trừ đau nhức ra thì không có gì đáng lo ngại cả.
Băng thuẫn xuất hiện rất nhiều vết nứt, cuối cùng giữa không trung vỡ nát.
“…”
Độc Mãng Đại Thần nội tâm ngạc nhiên. Vừa rồi hắn vận dụng Ngũ Hành Thần Lực khống thủy ngưng băng, tuy rằng tùy tiện, thế nhưng không phải một tên Thần Vị có thể phá vỡ được. Đó là còn chưa kể, chính giữa lòng bàn tay của Độc Mãng Đại Thần xuất hiện vết đâm chém, tuy rằng rất nhỏ, những cũng có thể xem như bị thương.
“Huyết Khôi!”
Phía trên cao, lập tức Huyết Việt Thần nhảy xuống chỗ Huyết Khôi đang nằm. Lúc này, Âm Minh Thần Lực đã được giải trừ, Huyết Khôi trở về với bộ dạng ban đầu. Có điều, lúc này trên người của hắn có rất nhiều vết thương, vài chỗ huyết nhục mơ hồ, thần khu dập nát, hiển nhiên là do vừa nãy bị Thiên nhấc lên rồi nện xuống.
“A… phụ ta, ta…” Huyết Khôi yếu ớt mà nói.
Huyết Khôi là con trai độc nhấc của Huyết Việt Thần, nhìn thấy con trai trọng thương nặng trong lòng xót xa, tức khắc trừng mắt nhìn Thiên đang đứng cách đó không xa, quát.
“Thiên, ngươi làm sao ra tay tàn độc với Huyết Khôi như vậy? Ngươi cố ý muốn gϊếŧ hắn?”
Thiên hít vào một nhịp lấy lại tinh thần, lúc này đối diện với Huyết Việt Thần chất vấn, Thiên chẳng những không kiên kỵ, ngược lại hiên ngang mà nói.
“Trên võ đài đao kiếm không có mắt, là Huyết Khôi thực lực không bằng ta nên mới trọng thương nặng. Nếu hắn sợ, ngay từ đầu nên từ bỏ chiến đấu.”
“Ngươi…”
Huyết Việt Thần bắn ra hung quang lăng lệ, một tên ngoại tộc, một tên Thần Vị cũng dám ăn nói vô lễ với Thượng Thần như vậy.
Nhưng ngay lúc đó, Độc Mãng Đại Thần đã lên tiếng.
“Huyết Việt, đủ rồi, so đo với một tên tiểu bối, còn không sợ mất mặt?”
“A, đại ca, ta không phải…” Huyết Việt Thần giật mình, vội vàng thu liễm lại thần uy.
“Đưa Huyết Khôi đi trị thương, chuyện này kết thúc ở đây, và Thiên...” Độc Mãng Đại Thần ánh mắt nhìn về phía hắn. “Ngươi chính là người chiến thắng, Thần Vệ Quân vị trí, một trăm viên Nguyên Tinh Thạch này chính phần thưởng của ngươi.”
Vừa nói, Độc Mãng Đại Thần vừa ném về phía Thiên một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng Nguyên Tinh Thạch quý hiếm.
“Đa tạ tộc chủ ban thưởng.”
Thiên vội vàng chụp lấy chiếc hộp đựng Nguyên Tinh Thạch, sau đó tạ ơn Độc Mãng Đại Thần một câu.
“Đây là ngươi xứng đáng nhận được. Tiềm năng của ngươi, bổn tọa rất coi trọng.”
Độc Mãng Đại Thần mỉm cười.
“Ba ngày tới sẽ tổ chức đại tiệc, cứ ăn chơi một trận thống khoái đi.”
“Đa tạ tộc chủ!”
“Đa tạ tộc chủ!”
Xung quanh các Đại Chiến Sĩ thanh âm hò reo không dứt. Bên cạnh chiến đấu thì tiệc tùng là thú vui Thần Tộc yêu thích nhất.
Trời đã về đêm, bầu trời không sao, chỉ có mặt trăng to lớn treo lơ lửng trên thiên không, ánh trăng màu bạc phủ khắp thế gian.
Đại Mãng Bộ tộc nhân cùng nhau uống rượu hò hét vui vẻ. Thần Vệ Quân võ đấu mỗi một năm đều vô cùng náo nhiệt, bất quá so với nhiều năm trước lại có phần thiếu kịch tính.
Bởi vì Thiên cùng Huyết Khôi biểu hiện quá vượt trội, trận chiến cuối cùng tất cả đều dự đoán chính là hai người gặp nhau. Tuy nhiên, có một điều ngoài ý muốn đó là ngay từ đầu Thiên chưa hề sử dụng toàn bộ sức mạnh, còn tưởng rằng là một trận chiến ác liệt, nhưng rốt cuộc Huyết Khôi lại bị Thiên làm gỏi một cách không thương tiếc. Nếu cuối cùng nhờ Độc Mãng Đại Thần xuất hiện, chỉ sợ lúc này Huyết Khôi dù không chết cũng muốn trở thành một kẻ tàn tật.
Huyết Khôi thể chất mạnh mẽ, Độc Mãng Bộ cũng có người am hiểu Sinh Mệnh Thần Lực, vì vậy nghỉ ngơi nửa ngày, Huyết Khôi thể lực đã khôi phục trở lại, thêm ít ngày nữa không sai biệt lắm khôi phục hoàn toàn.
Huyết Khôi và cha của hắn – Huyết Việt Thần không tham dự đại tiệc, đương nhiên là bởi vì việc Huyết Khôi bị đánh bại, hụt mất một trăm viên Nguyên Tinh Thạch.
“Đáng chết, Thiên, thù này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá đắt.”
Trong phòng nghỉ ngơi, Huyết Khôi tức giận vỗ mạnh xuống bàn, giọng nói tràn đầy không cam tâm.
“Thực lực của Thiên, thật đúng khiến cho phụ thân ngoài ý muốn. Chẳng những am hiểu ba loại thần lực, mà điều khiển còn vô cùng thuần thục nữa. Khoảng cách trở thành Thượng Thần có lẽ không còn bao xa.”
“Phụ thân, chẳng lẽ cứ để cho hắn mãi hống hách như vậy sao?” Huyết Khôi nghiên răng nói.
“Đương nhiên không, sự xuất hiện của Thiên đã cản trở đại kế của chúng ta.” Huyết Việt Thần hừ lạnh một tiếng, sâu trong đôi thần nhãn lóe lên sát lục âm trầm. “Nhưng không sao, phụ thân đã có kế sách ứng phó.”
“Gần đây, Ma Lang Bộ thường xuyên gây hấn với Độc Mãng Bộ, khiến cho đại ca vô cùng đau đầu.”
Ma Lang Bộ, nội tình so với Độc Mãng Bộ mạnh hơn đôi chút, từ lâu đã rất thèm khát Độc Mãng Sơn Nguyên màu mỡ, muốn đem mảnh đất này thôn tính.
Đương nhiên mặc dù thèm khát, nhưng Độc Mãng Bộ không phải một bộ tộc muốn liền có thể diệt, trừ khi Độc Mãng Đại Thần xảy ra chuyện gì đó không may thì Ma Lang Bộ mới có cơ hội này.
“Phụ thân, Ma Lang Bộ thì liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?” Huyết Khôi khó hiểu hỏi.
“Mấy ngày trước, Ma Lang Bộ đã âm thầm cử người đến gặp phụ thân, muốn cùng phụ thân hợp tác. Ban đầu, phụ thân có chút do dự, nhưng hôm nay nhìn thấy Thiên tiềm lực quá lớn, rất có thể sẽ được đại ca dốc sức bồi dưỡng, trở thành tộc chủ tương lai.”
Độc Mãng Đại Thần không có con trai, chỉ có một người con gái, nàng tiềm lực không quá xuất chúng, nếu nàng làm tộc chủ, khó tránh không nhận được đồng thuận của những người khác.
Độc Mãng Đại Thần tuổi đã cao, có lẽ sống không qua được hai ba mươi năm nữa, vậy nên việc tuyển chọn tộc chủ tương lai từ lâu trở thành một chuyện vô cùng gấp gáp. Đáng tiếc vẫn không nhìn thấy người hợp ý, thế nên vẫn luôn bỏ ngõ. Mãi cho đến khi Thiên xuất hiện, với thiên tư siêu phàm, mặc dù chưa từng nói qua việc này, nhưng Huyết Việt Thần biết, Độc Mãng Đại Thần đến bảy tám thành sẽ chọn Thiên làm người thừa kế mình.
Huyết Việt Thần đi theo Độc Mãng Đại Thần nhiều năm, làm ra không ít cống hiến, lại có một con trai xuất chúng là Huyết Khôi, lúc đầu cho rằng việc Huyết Khôi trở thành tộc chủ đã được chú định. Nhưng sự có mặt của Thiên đã phá vỡ tất cả. Để một kẻ ngoại lai trở thành tộc chủ, Huyết Việt Thần làm sao cam tâm?
Huyết Việt Thần bắt đầu gấp gáp rồi.
“Phụ thân, nếu như để đại bá biết việc này, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.”
“Hừ, phụ thân không nói, ngươi không nói, Ma Lang Bộ không nói, Độc Mãng làm sao biết được?” Huyết Việt Thần trừng mắt nhìn Huyết Khôi, đứa con trai này mặc dù thiên phú rất tốt, nhưng lá gan có chút nhỏ, so với Thiên đúng là kém quá xa.
“Vài ngày nữa, phụ thân sẽ bí mật đi gặp Ma Lang Đại Thần để bàn bạc kế sách đối với phó Độc Mãng. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Huyết Việt Thần vỗ vỗ vai hắn.
“Phụ thân, ta muốn Thiên chết một cách thảm bại nhất.” Huyết Khôi nói.
“Nhất định.” Huyết Việt Thần miệng nhếch mép.
Yến tiệc kéo dài không dứt, nhưng nhân vật chính của buổi tiệc – Thiên, hắn sớm đã rời khỏi chỗ náo nhiệt.
Lúc này, Thiên đang ngồi một mình trên một nhành cây đại thụ, vừa cầm bình rượu uống một mình, vừa nhìn lên mặt trăng khuyết treo trên bầu trời kia.
Còn nhớ lúc nhỏ, hắn hay được cha của mình Tam Dịch Hiên đưa đi ngắm trăng mỗi khi đại thắng trở về. Nhớ đến phụ thân, nhớ đến những lời dạy dỗ, Thiên lại không nhịn được nghĩ về những kẻ đáng chết đã dồn Cổ Long Bộ vào tuyệt cảnh, khiến cho Cổ Long Bộ diệt tộc, bây giờ cũng chỉ có mỗi mình hắn sống sót.
“Thần Tộc, hãy chờ đấy, ta chuẩn bị trở lại đòi mạng các ngươi!”