Thời Đại Chư Thần chiến loạn liên miên, thường xuyên xảy ra chiến đấu dữ dội, không thiếu những loại chuyện diệt tộc xảy ra trong chớp nhoáng.
Cường giả Thần Tộc được chia làm năm cấp bậc, bao gồm: Đại Chiến Sĩ, Thần Vị, Thượng Thần, Đại Thần và Đại Chiến Thần.
Đại đa số Thần Tộc tộc nhân đều được xếp vào Đại Chiến Sĩ.
So với Đại Chiến Sĩ, Thần Vị thuộc về một đẳng cấp khác, vì Thần Vị đã có thể xưng là Thần, thức tỉnh sức mạnh đặc biệt, được gọi là Thần Lực, ví dụ như có thể kêu mây gọi gió, điều khiển lôi điện, khống hỏa ngự thủy…
Một trăm tên Đại Chiến Sĩ chưa chắc là đối thủ của Thần Vị cường giả, tại Thần Tộc mà nói, Thần Vị đã có được quyền hạn và quyền phát ngôn, là lực lượng trung kiên nhất.
Thần Vị mặc dù thức tỉnh Thần Lực, nhưng muốn khống chế được Thần Lực một cách thuần thục lại không hề đơn giản, phải trải qua thiên chuy bách luyện, chí ít không dưới vài chục năm, thậm chí là trăm năm. Nếu như có thể điều khiển thuần thục, vậy thì liền có thể xưng là Thượng Thần.
Trên Thượng Thần chính là Đại Thần, đây chân chính là chúa tể một phương, có lực hiệu triệu vô cùng lớn. Thần Vị, Thượng Thần chỉ có thể điều khiển được một loại Thần Lực, nhưng Đại Thần liền có thể tinh thông nhiều hơn một loại, sức chiến đấu mạnh vô cùng.
Một trăm tên Đại Chiến Sĩ có thể xuất hiện vài người có tư cách Thần Vị, Thượng Thần… nhưng muốn có được tư chất Đại Thần, vậy thì ngàn người chưa chắc đã có một người có được thiên tư này.
Về phần Đại Chiến Thần, kỳ thực đây là một loại phong hào dành cho những Đại Thần có chiến tích cực kỳ hiển hách uy phong, là tồn tại vô địch trong số các Đại Thần. Giống như Tam Dịch Hiên, hắn được mệnh danh là Diệc Long Chiến Thần, là một trong số ít những Đại Thần đạt được phong hào Đại Chiến Thần.
Tiếng trống vang lên đùng đùng như tiếng sấm xung quanh một tòa võ đài rộng hơn năm trăm mét. Võ đài được xây dựng bởi những viên Hắc Thạch cực kỳ rắn chắc, tuy không phải loại tài liệu hàng đầu, nhưng Thần Vị cường giả muốn đem nó phá vỡ cũng muốn tiêu hao sức chín trâu hai hổ.
Nơi đây được gọi là Độc Mãng Bộ, nằm ở phương nam Chư Thần Đại Lục. Độc Mãng Bộ nội tình tương đối hùng mạnh, Độc Mãng Bộ tộc chủ chính là một vị Đại Thần, xưng là Độc Mãng Đại Thần, là chúa tể của Độc Mãng Sơn Nguyên rộng lớn này.
Hiện tại, Độc Mãng Bộ đang tổ chức tuyển chọn Thần Vệ Quân, được trực tiếp nghe lệnh của Độc Mảng Bộ tộc chủ, toàn bộ Thần Vị cường giả thuộc Độc Mãng Bộ đều có thể tham dự. Phần thưởng rất quý giá, đạt được vị trí quán quân sẽ được ban thưởng một trăm viên Nguyên Tinh Thạch.
Hấp thu năng lượng Nguyên Tinh Thạch giúp nâng cao Thần Lực, rút ngắn khoảng cách tiến vào Thượng Thần. Nhất là những người có Đại Thần thiên tư thì càng thèm khát Nguyên Tinh Thạch.
Hiện tại, đã là vòng đấu cuối cùng để có thể quyết định xem, ai chính là chủ nhân của một trăm viên Nguyên Tinh Thạch kia, có được vinh dự Thần Vệ Quân – địa vị không thua kém gì Thượng Thần trong tộc.
“Huyết Khôi, Huyết Khôi, Huyết Khôi!”
Từ phía bên trái, một vị nam tử bề ngoài khoảng chừng ba mươi ba lăm tuổi bước ra, vô cùng khôi ngô hoang dã. Kẻ này làn da cổ đồng sáng bóng, cao đến gần năm mét, nhìn chỗ nào trên người cũng là cơ bắp rắn chắc với những vết sẹo dài đáng sợ.
Gương mặt bặm trợn, miệng mọc ra hai răng nanh ngược lên trên. Trên đầu chỉ duy nhất một lọn tóc được thắt hình con rít, theo bước chân của hắn mà đung đưa.
Huyết Khôi, con trai của Huyết Việt Thần, dù chỉ mới gần bốn mươi tuổi, nhưng chiến lực đã không thua kém gì những cường giả Thần Vị tu hành trăm năm. Chỉ cần cho Huyết Khôi đầy đủ thời gian tích lũy Thần Lực, việc Huyết Khôi trở thành Thượng Thần chính là chắc như đinh đóng cột.
Huyết Khôi đôi lục nhãn lăng lệ nhìn về phương hướng đối diện, nơi đó một vị năm tử so với hắn còn trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Kẻ đó không phải Độc Mãng Bộ thuần huyết tộc nhân, là một kẻ vãng lai cách đây mười năm đã xin đầu nhập Độc Mãng Bộ.
Khi hắn giập Độc Mãng Bộ, hắn đã là Thần Vị cao thủ, Độc Mãng Bộ tự nhiên không từ chối hắn, Thần Vị, đây chính là lực lượng trung kiên của bất kỳ bộ tộc nào.
Kẻ này chiến lực không tầm thường, một trong số ít kẻ sở hữu Đại Thần thiên tư, khi đó Độc Mãng Bộ tộc chủ đã từng nói rằng thực sự may mắn khi Độc Mãng Bộ là bộ tộc đầu tiên gặp hắn chứ không phải là bộ tộc khác.
“Thiên! Thiên! Thiên!”
So với âm thanh hô vang tên của Huyết Khôi, thì sự xuất hiện của Thiên càng khiến cho xung quanh đại võ đài bầu không khí như muốn nổ tung lên vậy. Vô số Đại Chiến Sĩ hâm mộ cuồng nhiệt gào đến khàn cả cổ họng.
Thiên, hắn cao một mét chín, qua mấy ngày nữa liền tròn hai mươi tuổi, vô cùng khôi ngô tuấn mỹ, bên dưới mặc một chiếc quần được làm bằng da thú, nửa thân trên cởi trần, mặc dù không cơ bắp giống như Huyết Khôi, bất quá lại trông thân thể của Thiên lại cân xứng hơn rất nhiều, không gồ ghề nặng nề, tràn ngập khí dương cương.
Nữ tử Độc Mãng Bộ đều bởi vì sự xuất hiện của Thiên mà bị làm cho mê mẩn, hận không thể xông đến chiếm hữu Thiên ngay lập tức vậy.
Gió thổi quét qua võ đại, cuốn theo rất nhiều bụi bặm. Độc Mãng Bộ hai vị Thần Vị cường giả mạnh nhất, Thiên và Huyết Khôi, dù rằng vẫn chưa bộc phát chiến đấu, nhưng thần nhãn thần uy va chạm, trong không gian vô hình vang lên âm thanh “rắc rắc” vô cùng đáng sợ.
“Thiên, ta biết ngươi sẽ là đối thủ cuối cùng của ta mà.” Huyết Khôi đôi mắt lăng lệ nhìn đối thủ của mình, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà dị.
“Huyết Khôi, ngươi là một đối thủ mạnh, nhưng ngươi không thể ngăn được ta chiến thắng!” Thiên đáp.
Độc Mãng Bộ, cho đến trước khi Thiên đến, Huyết Khôi trước đó đã vang danh, chiến lực cực mạnh, Thần Vị cấp gần như không có đối thủ. Sự xuất hiện của Thiên khiến cho Huyết Khôi cảm thấy bị kí©h thí©ɧ, mười năm qua cả hai thường xuyên giao chiến, mặc dù mỗi lần đều bất phân thắng bại, nhưng Huyết Khôi biết, Thiên vì nể mặt phụ thân hắn Huyết Việt Thần mà không phát huy ra toàn bộ năng lực.
Điều này khiến cho Huyết Khôi rất bất mãn, cảm thấy bị Thiên coi thường. Mặc dù Thiên luôn tìm cớ để xoa diệu, nhưng bản năng đánh hơi cường giả cũng như chiến tích chinh phạt Thần Tộc xung quanh Độc Mãng Sơn Nguyên đã chứng minh Thiên mạnh hơn những gì hắn biểu hiện mỗi lần cả hai giao phong.
Nhưng lần này, trên võ đài quyết định ai sẽ trở thành Thần Vệ Quân tiếp theo, Thiên buộc phải thể hiện ra bản lĩnh thực sự của mình nếu muốn lấy được một trăm viên Nguyên Tinh Thạch.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cho Huyết Khôi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
“Thiên, hôm nay ta sẽ chứng minh cho toàn bộ Độc Mãng Bộ biết một điều, tại Độc Mãng Bộ này, tại Thần Vị cấp, Huyết Khôi ta chính là người mạnh nhất.”
Dứt lời, thậm chí không thèm đợi tín hiệu của trọng tài, Huyết Khôi bàn chân to lớn như cột đình dậm xuống đất, toàn bộ võ đài năm trăm mét bởi vì một cái dậm chân của hắn mà rung chuyển khe khẽ.
“Rầm rầm rầm…”
Mỗi một bước chân của Huyết Khôi vô cùng nặng nề, bất quá nhìn hắn thô kệch cao to là vậy, thế nhưng tốc độ của Thiên Khôi không hề chậm, trong vài giây đã tiếp cận đến chỗ Thiên đang đứng.
Bàn tay siết chặt lại thành quyền, âm thanh “rắc rắc” vang lên nghe rất kinh dị.
“Tiếp ta một quyền!”
Vừa nói, cùng thời điểm Huyết Khôi thần quyền vung ra, âm thanh xé gió vang lên bên tai, quyền chưa đến nhưng khí kình đã dọa người ta đến hồn phi phách lạc. Một quyền đơn giản, bất quá nó thậm chí có thể phá hủy cả một ngọn núi.
Thiên phản ứng nào chậm trễ, hắn biết Huyết Khôi chiến lực vô song, nếu như xem thường sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Huyết Khôi rất mạnh, nhưng Thiên, thời điểm hắn lấy chữ này làm tên, hắn không cho phép bản thân thua trước bất kỳ kẻ nào, và cũng sẽ không lùi bước trước bất kỳ ai.
Vì hắn là Thiên, là cường giả mạnh nhất, người sẽ thống nhất Thời Đại Chư Thần.
“Huyết Khôi, ta đến đây!!!” Thiên hét lớn một tiếng, tiếng hét nghe như tiếng long khiếu khiến người ta đau nhứt màn nhĩ.
Giống như Huyết Khôi, Thiên dưới chân dậm ra một bước, toàn thân cơ bắp cương lên, dốc sức đánh ra một quyền thật mạnh.
Nắm đấm của hắn so với Thiên Khôi bé hơn gấp ba, gấp bốn lần, thể hình của cả hai cũng chênh lệch rất lớn. Thế nhưng thời khắc va chạm, Thiên không hề bị thần quyền của Huyết Khôi đẩy lùi.
Thần uy va chạm kịch liệt đến nỗi khiến cho không gian vạn vẹo, từng sợi lôi hỏa chớp nhoáng văng ra, cuồng phong gào thét quét khắp tứ phương bát hướng.
“Đây chính là sức mạnh thật sự của hắn.” Mặc dù đã đoán trước, nhưng Huyết Khôi nội tâm vẫn chấn động không thôi, đôi mắt co rút tràn đầy vẻ khó tin.
Chỉ thấy Thiên long nhãn trừng lên, bên trong long nhãn chiến ý đốt cháy mãnh liệt.
“Huyết Khôi, cút cho ta!!!”
Lần nữa thần uy bạo tăng, trong cơ thể khí huyết dâng trào, sức mạnh ngày một bùng nổ, cuối cùng oanh một tiếng, quyền kình xung kích, quyền của Thiên đem một kẻ to lớn như Huyết Khôi nhấc bổng, đánh bay về phía sau.
“Ta là Thiên, kẻ mạnh nhất Thời Đại Chư Thần!”
Đánh bay Huyết Khôi, Thiên lần nữa gầm lên, thần uy bộc phát như muốn xuyên thấu tận cửu thiên, khiến cho phong vân khuấy động, khí thế bá đạo vô song, hét gầm lên như một lời khẳng định, thời đại này, hắn là đệ nhất!
“Thiên! Thiên! Thiên!”
“Thiên! Thiên! Thiên!”
Khoảng khắc Huyết Khôi bị đánh bay, xung quanh võ đài những người đang quan sát kia, nhất là các Đại Chiến Sĩ hâm mộ cuồng nhiệt Thiên, toàn bộ không hẹn mà đứng bật dậy hò hét, để cho cái danh hào “Thiên” vang vọng ra toàn bộ Chư Thần Đại Lục.