Chương 12: Độc Mãng Đại Thần Bị Trảm

Lôi đình rơi xuống tựa như lôi long gào thét, thời điểm va chạm mặt đất làm cho bụi đá bay văng lên, thôi khắp tứ phương bát hướng. Trong từng trận cuồng phong ẩn chứa điện quang chớp lóe, nếu không có thần lực hộ thể, nhất định sẽ tạo ra thảm thương không nhỏ.

Mười ba tên Thần Vị cường giả bị Thiên làm dọa lui, bất quá bởi vì cái đầu của hắn giá trị đến ba mươi viên Nguyên Tinh Thạch, thế nên việc dọa lui này không hề ngăn cản quyết tâm gϊếŧ chết Thiên của bọn hắn.

“Chúng ta người đông thế mạnh, hắn dù trâu bò hơn thì cũng vô pháp chống lại.”

“Thần Vị thần lực có hạn, hắn trải qua liên sát gϊếŧ Ma Lang Bộ hai tên Thần Vị, nhất định thần lực đã tiêu hao rất lớn, nhất định chống đỡ không được bao lâu nữa.”

Ma Lang Bộ Thần Vị hung hăng mà quát, vận chuyển thần lực bắt đầu bao vây xung quanh Thiên, không gϊếŧ được hắn liền sẽ không chịu từ bỏ.

“Đám lang cẩu này đúng là một chút thể diện cũng chẳng có, các ngươi cũng xứng làm Thần Tộc sao?”

“Cùng lên, không thể để Thiên bị đám lang cẩu này ức hϊếp!”

Độc Mãng Bộ Thần Vị há lại để Thiên một mình chịu trận, tức khắc có người xông lên giúp Thiên giảm bớt áp lực.

Thiên trong lòng có chút cảm động, nhưng đây không phải là lúc để nói mấy lời cảm tạ, mà thiết thực nhất chính là gϊếŧ càng nhiều Ma Lang Bộ Thần Vị càng tốt, so với bất kỳ lời nói nào khác, đầu của đám Thần Vị địch nhân có giá trị hơn gấp vạn lần.

“Hắc Sắc Long Lân.”

Từ trước đến nay, trải qua mười năm tu luyện tại Độc Mãng Bộ, cùng Độc Mãng Bộ tiến hành chinh phạt không ít bộ tộc, nhưng Thiên chưa bao giờ hoàn toàn bộ lộ ra sức mạnh thật sự của hắn cả.

Bởi vì những bộ tộc kia so với Độc Mãng Bộ thực lực quá chênh lệch, đại khái chiến tranh chỉ xảy ra khoảng nửa ngày thì đối phương đã bị chế phục. Đối với những tiểu tộc, đơn giản chỉ cần thị uy, không cần thiết gϊếŧ chóc.

Thế nhưng lần này khác biệt, đối thủ của Độc Mãng Bộ chính là Mang Lang Bộ hùng mạnh, cường giả đông vô số, đều là những kẻ khát máu thân chinh bách chiến, một khắc sơ sẩy sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình, giống như Diêu Tư Đạo trước đó vậy.

Đương nhiên, Thiên sẽ không phạm sai lầm giống như Diêu Tư Đạo.

“Hống…”

Kim Cang Thần Lực vận chuyển, miệng há lớn thét dài một tiếng, đầu tóc bay cuồng loạn như một con hung thú. Dưới chân giày kết bởi vì thần lực quá mạnh mà bung tróc ra, chỉ thấy bàn chân của Thiên bây giờ đã mọc ra móng vuốt, mặt dù thần khu của hắn so với Độc Mãng Bộ tộc nhân nhỏ hơn rất nhiều, gấp bốn gấp năm lần, nhưng một bước dậm chân này, Độc Mãng Bộ, sợ cũng chỉ có Thượng Thần mới so vì được.

Trong nháy mắt Thiên tốc độ cực nhanh, giống như một đạo thiểm điện xung kích thẳng tới.

“Vạn Tượng Thần Lực.”

Dưới da của Thiên bỗng nhiên có ánh hoàng kim chớp lóe, địch nhân nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi giật mình. Khi Thiên lao vào vòng vây của gần chục tên Ma Lang Bộ Thần Bị, ngay tại một khắc này trong thần khu lôi điện bị hắn áp súc lại bùng nổ, giống như một quả lôi cầu sức mạnh đạt đến cực đỉnh và nổ tung, liên tục tàn phá bừa bãi khắp nơi.

Phạm vi ba trăm mét, cơ hồ toàn bộ đều bị lôi kình hủy diệt, vết cháy xém hiện rõ trên mặt đất, lôi quang vẫn chưa thôi chớp lóe.

“Quái vật… hắn chính là quái vật!”

Tất cả đều khϊếp sợ với chiến lực của Thiên, đây không phải chiến lực của một tên Thần Vị, mà đã siêu viễn Thần Vị rồi.

Hắn đôi long nhãn đảo nhìn đến đâu, ai nấy đều khϊếp sợ đến đó.

Ở một hướng khác vang lên tiếng hét thảm, tất cả đảo mắt mà nhìn. Chỉ thấy Ma Lang Bộ Thần Vị cường giả - Cao Diệp toàn thân huyết nhục mơ hồ bị đánh bay ra xa, thân thể liên tục lăn lóc trên mặt đất.

“Ha ha ha, thoải mái, lâu rồi mới đánh một trận đã tay như vậy.”

Rầm một tiếng, từ trong làn khói bụi nhảy ra, Thiết Bố Y ngữ điệu phách lối cao ngạo, mặc dù trên người có rất nhiều vết thương do bị thần khí cốt đao của Cao Diệp chém rách, bất quá tên tu luyện Kim Cang Thần Lực đã đạt đến trình độ siêu phàm, thần khu vô cùng rắn rỏi, những vết thương này căn bản không làm gì được hắn cả.

Mà Cao Diệp, hắn lại không biết Thiết Bố Y đôi găng tay kia chứa kịch độc, thế nên khi bị độc nha đâm vào thần khu, theo đó độc tố âm thầm chạy vào trong máu. Chiến đấu càng hăng, Cao Diệp càng cảm thấy không ổn, dần dần bị Thiết Bố Y áp đảo, cuối cùng dọng thẳng vào gương mặt đối phương, đem đầu lâu đánh nát. Cái kia vừa mới văng ra, cơ hồ chỉ còn lại bộ thần khu không đầu mà thôi.

“Thiết Bố Y, không được chủ quan, tình hình đối với chúng ta có chút bất lợi.”

Đại chiến giữa hai đại bộ tộc đã kéo dài hơn nửa ngày, rất nhiều chiến sĩ hai bên đã nằm xuống, trong số đó không thiếu Thần Vị, nằm xuống đã mấy chục tên, đại đa phần đều thuộc về bên Độc Mãng Bộ cả.

“Lúc đầu chỉ là muốn thị uy một chút, nhưng tình hình này, sợ là đại chiến thực sự.” Thiên nói.

Thiết Bố Y thuộc loại ngoài cuồng chiến, vậy nên có chút không để ý đến tình hình, đích thị đúng như Thiên phán đoán, Ma Lang Bộ là muốn chiến thật. Nhìn xung quanh chiến trường kỳ thực đối với Độc Mãng Bộ rất bất lợi.

Rầm…

Từ trên cao bỗng nhiên một vật nặng nề gì đó bị ném xuống, Thiên, Thiết Bố Y hai người quay sang nhìn, chỉ thấy vật nặng nề kia nguyên lai chính là Đọc Mãng Bộ Thượng Thần – Tuấn.

Tuấn trên người có rất nhiều vết chém cho bị đao chém chủng, có rất nhiều vết chém sâu đến lộ cả xương trắng, cả người đều là máu tươi, phi thường thê thảm.

“Tuấn đại thúc.” Cả Thiên lẫn Thiết Bố Y vội chạy đến đỡ Tuấn đứng dậy.

“Ha ha ha, còn dám ngông cuồng trước mặt bổn tọa nữa sao? Hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi đấy, Tuấn.”

Ma Lang Bộ Thượng Thần – Tam Nhãn Lang hiện thân, mặc dù trên người cũng có không ít vết thương do Tuấn tạo thành, có điều vết thương lại tương đối nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng quá nhiều đến chiến lực đối phương.

“Chết tiệt, thần lực của ta không hiểu sao có dấu hiệu bị áp chế… thế nên mới bị Tam Nhãn Lang đánh bại.”

Tuấn miệng liên tục thổ huyết, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa không cam tâm mà nói. Cũng không phải Tuấn tìm lí do để lấp liếʍ cho sự thua trận của mình, Tuấn thực lực rất mạnh, cho dù không đánh thắng được Tam Nhãn Lang, nhưng một trận hòa là kết quả hoàn toàn có thể.

Đáng tiếc, thần lực bị áp chế không rõ nguyên nhân, nếu Tuấn mà thiếu khuyết kinh nghiệm chiến trường, chỉ sợ sớm đã bị Tam Nhãn Lang lấy đầu rồi.

“Tuấn đại thúc, ngài có sao không?”

Vừa lúc đó, Huyết Khôi bộ dạng thảm thương chật vật, miệng hỏi.

“Tình hình thế nào?” Tuấn trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.

“Ma Lang Bộ so với chúng ta cường giả Thần Vị lẫn Thượng Thần đều nhỉnh hơn rất nhiều, trừ khi tộc chủ hoặc là gϊếŧ chết được Ma Lang Đại Thần, hoặc là trọng thương nặng hắn, như vậy thế cục mới vãn hồi được. Bằng không sợ là…” Huyết Khôi ngữ điệu chập chững dừng lại.

Phải, quyết định chân chính chiến thắng là nằm ở hai vị tộc chủ. Tuấn nội tâm phức tạp, miệng nghiến răng nghiến lợi, Ma Lang Đại Thần tuy rằng là một tên tiểu nhân, nhưng sức mạnh đích thị rất mạnh, trước đây hoàn toàn cùng với Độc Mãng Đại Thần đánh một trận sòng phẳng. Còn lần này…

Tuấn còn chưa kịp nghĩ tiếp thì phía trên cao tựa như thiên băng địa liệt vậy, Độc Mãng Đại Thần thế nhưng thần khu bị chém làm đôi, nửa thân trên bị Ma Lang Đại Thần hung hăng ném về phía chiến trường, nơi tập trung đông đúc những chiến sĩ Độc Mãng Bộ.

“Ngày hôm nay, Độc Mãng Bộ sẽ biến mất, ai muốn sống lập tức quỳ xuống, ai chống đối, gϊếŧ không tha!” Ma Lang Đại Thần chiến đao chỉ thiên mà quát lớn.