Hai người cứ giằng co với nhau như vậy một lúc.
Sắc mặt Thẩm Thích thay đổi. Đôi mắt xanh ngọc của anh hơi run lên dưới ánh đèn, gương mặt tràn ngập sự bất ngờ và không thể tin nổi.
Có lẽ là anh đã bị yêu cầu vô lý của cậu làm giật cả mình.
An Vô Cữu rất đắc ý. Cậu nhướng mày, đang định cười nhạo thì Thẩm Thích nãy giờ vẫn ngạc nhiên lại phá ra cười.
"Cậu định hôn ở đâu?" Thẩm Thích đặt tay lên môi, viên hồng ngọc giữa lông mày khiến nụ cười của anh trở nên mê hoặc đến lạ.
Cậu thất bại.
An Vô Cữu cảm thấy hơi không vui.
Quả nhiên anh ta chẳng phải người ngây thơ mà!
Nhưng cậu cũng cười theo, còn ra vẻ nghiêm túc xem xét, ánh mắt lướt từ đầu đến chân Thẩm Thích, "Đúng vậy, hôn chỗ nào thì tốt đây?"
Ánh mắt cậu cuối cùng rơi xuống hoa văn trên hầu kết của Thẩm Thích - hoa văn mặt trời với một con mắt ở chính giữa.
An Vô Cữu hơi nghiêng đầu lại gần cổ Thẩm Thích, để môi mình cách hầu kết của anh chỉ có một chút, hơi thở ấm áp của cậu phả lên làn da anh.
Giương mắt lên, An Vô Cữu nhìn Thẩm Thích, sau đó nhận ra anh cũng đang rũ mắt nhìn mình. Anh hết sức bình tĩnh, trên mặt chẳng có một chút mất tự nhiên nào.
"An Vô Cữu," Thẩm Thích bình tĩnh mở miệng. "Người thật sự thích đàn ông là cậu, có đúng không?"
Nghe thấy câu này, An Vô Cữu suýt nữa làm được việc lại dừng lại. Cậu đứng thẳng lên, lúc quay người đi lại quay đầu liếc Thẩm Thích, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ.
"Tôi thích mỹ nhân."
An Vô Cữu quay lưng lại đi về phía những người khác, chẳng quay đầu nhìn anh, chỉ để lại một câu nói, "Hôm nay chưa phải lúc, tôi sẽ để dành lợi ích này lần sau dùng."
Thẩm Thích nhìn bóng lưng của cậu, khẽ cười.
Sau khi trả lời được câu hỏi mãi dây dưa trong lòng anh, anh tự dưng cảm thấy an tâm khó hiểu. Vậy là, bây giờ Thẩm Thích đã quay lại trạng thái trước đó của mình, vô cùng hiếu kỳ và tò mò về An Vô Cữu - thậm chí còn tò mò hơn cả lúc trước.
Anh muốn lột từng lớp kén của người này ra, muốn nhìn thấu lòng cậu, muốn thấy được hết những nhược điểm và nơi yếu ớt nhất của cậu. Nhưng điều này cũng có nghĩa là quyền chủ động phải nằm ở tay anh.
Thế là, anh nhanh chóng học được một sự bình tĩnh từ tốn và thỏa mãn quái dị từ An Vô Cữu, sau đó dùng chính cái anh học được để đáp trả lại cậu.
Nếu cậu muốn thấy anh bối rối, vậy thì anh sẽ không cho cậu thấy cái vẻ bối rối đó.
Nếu cậu muốn sự thỏa mãn sau khi trêu đùa anh, vậy thì anh sẽ không cho cậu thỏa mãn bằng cách đó.
Thẩm Thích đưa tay lên sờ cổ mình.
Bọn họ đều chẳng phải loại người tốt lành gì, lấy ác trị ác vẫn là tốt nhất.
"Mọi người đã mở được cửa rồi à?" An Vô Cữu bước nhanh về phía trước, khoác tay lên vai Ngô Du, trên mặt là một nụ cười hiền, "Không tệ nha Tiểu Du."
"Bởi vì nó liên quan đến rubik." Ngô Du trả lời đơn giản. So với những người khác, cậu ta dễ chấp nhận việc An Vô Cữu thay đổi trạng thái hơn - dù sao thì trong trò chơi trước, An Vô Cữu chính là người đã sau màn điều khiển Ngô Du mà. Vậy nên, cậu ta đã quen với điều này lắm rồi.
Nhưng những người khác vẫn chưa quen lắm, hơn nữa vừa mới đi lên một tầng mới, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.
"Làm gì mà nghiêm trọng vậy." An Vô Cữu theo sau, trước khi đi vào vô tình đυ.ng phải tay nắm cửa.
Đột nhiên, một tiếng cảnh báo xuất hiện.
[A02 không có quyền hạn ở tầng này, thông tin đang được báo cáo.]
Không có quyền hạn?
An Vô Cữu nhíu mày. Cậu để hẳn tay lên, nhưng vừa nắm lấy thì một tiếng kêu thứ hai đã vang lên, nhưng không phải là một tiếng cảnh báo.
[Quyền truy cập bị ép mở.]
Giọng nói lại vang lên.
[Ngài không có quyền xem xét.]
[Ngài không có quyền xem xét.]
Âm thanh cảnh cáo lặp lại rất nhiều lần.
Vì sao A02 lại không có quyền hạn ở tầng này? Không phải anh ta cùng cấp với quản lý ư?
Nhưng bây giờ quyền hạn lại không dùng được nữa.
Tạm không suy đoán nữa, An Vô Cữu đặt cả hai tay ở sau lưng và đi vào trong. Bên trong có một dãy màn hình tối đen và mấy cái ghế sô pha, cậu chọn bừa một cái rồi nghiêng người ngã xuống.
Căn phòng này chẳng giống những căn phòng trước đó, nó khá to, nhưng sàn lại là hình tam giác, góc tam giác bên trong phòng có vẻ chỉ chừng 30 độ, giống một miếng pizza vậy.
Nhìn bố cục như vậy, e là tầng này chỉ có ba phòng. Nhìn từ bức tường bọn họ gặp phải lúc mới lên cầu thang ở phía nam, bên trái là hành lang đi về góc Tây Bắc, bên phải là hành lang đi về góc Đông Bắc. Ở bên phải là phòng đặt hàng, bên trái là phòng trả hàng, ở giữa thì là một căn phòng hình thang - hiện tại bọn họ chưa vào được.
Thẩm Thích là người cuối cùng đi vào. Anh nhìn An Vô Cữu đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở dãy màn hình tối đen.
Dương Nhĩ Từ đỡ Chung Ích Nhu đến một trong số những chiếc ghế sô pha trong phòng. Lúc này, Chung Ích Nhu đã mất gần hết khả năng tự hành động, nói chuyện cũng khó.
Nam Sam không khác cô lắm, nhưng anh ta đang cố gắng chịu đựng lấy một lá bùa ra. Anh ta dùng ngón tay viết mấy chữ mọi người không hiểu lắm, sau đó đặt bùa trên tay. Hai tay anh ta đập vào nhau, là bùa cháy lên, lửa lóe ra từ giữa lòng bàn tay Nam Sam, nhưng lúc anh ta mở tay ra lá bùa đã cháy không còn dấu vết gì.
"Anh làm gì vậy?" Ngô Du không muốn hỏi lắm, nhưng sau một lúc xoắn xuýt thì vẫn cất tiếng.
"Cường hóa cơ thể." Nam Sam nói đứt quãng. "Tôi nghĩ càng về sau sẽ càng tệ, nên tôi đang phong bế sức lực của mình, để lát sau... không ngã xuống."
Dương Nhĩ Từ quay sang nhìn An Vô Cữu, nghiêm túc nói, "Sau khi lên tầng lại chẳng thấy mảnh chìa khóa nào, cậu cầm hết đấy à?"
An Vô Cữu dựa trên ghế sô pha, ngón trỏ đỡ huyệt Thái Dương.
"Đúng thế." Cậu mỉm cười, chẳng thèm che giấu sự ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân của mình, "Có ba cái, tôi cầm hết."
"Cậu không có ý định chia sẻ nó phải không?" Dương Nhĩ Từ hỏi, "Ít nhất hãy nói cho chúng tôi những từ được viết trên đó."
An Vô Cữu không quan tâm, thậm chí còn thấy rất nực cười, "Đây là chiến đấu cá nhân, rõ ràng là tôi đang cạnh tranh với mọi người. Những mảnh chìa khóa này tôi nhặt được trong l*иg kính, đương nhiên là tôi cầm rồi."
"Hơn nữa..." Cậu lại cười cười. "Nếu không có tôi, các người đã chết hết ở tầng hai rồi."
Mặc dù câu này không dễ nghe tí nào, nhưng nó lại chính là sự thật. Josh cất tiếng giảng hòa, "Chuyện mảnh chìa khóa... chắc cũng không quan trọng đến thế đâu, cứ xem xem làm thế nào đi khỏi tầng này đã."
"Cậu nói đúng đó." An Vô Cữu nhún vai. "Mục đích của trò chơi này cũng không phải là phí thời gian với những thứ vô dụng này, mà là làm thế nào để rời khỏi tòa nhà. Mà mấy người cũng đừng có quên là có giới hạn thời gian nữa."
Lời cậu nói và đồng hồ đếm ngược trước mắt mọi người khiến tất cả tỉnh táo lại.
Sau khi khiến mọi người căng thẳng, An Vô Cữu lại uể oải ngáp một cái, "Chơi liên tục mười mấy tiếng rồi, mệt chết mất." Sau đó cậu ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Dương Nhĩ Từ im lặng trong chốc lát, quay ra nhìn Chung Ích Nhu trên ghế, nhưng Chung Ích Nhu cũng đang dần dần nhắm mắt lại, thế là cô bèn đi qua kiểm tra.
"Chung Ích Nhu hôn mê rồi."
Ngô Du quay đầu nhìn, thấy cô đã có người chăm sóc bèn quay lại giải quyết tiếp những cái màn hình trong căn phòng này.
Cậu ta thử từng màn hình một, cuối cùng tìm thấy một cái bật được. Có vẻ như những màn hình khác đã bị hỏng rồi.
Màn hình sáng lên.
[Xin điền lý tưởng phục vụ.]
Ngô Du ngập ngừng.
Lý tưởng? Sao mà cậu ta biết được lý tưởng của nơi này là cái gì chứ.
Thẩm Thích không nói gì từ đầu, thấy Ngô Du kẹt ở đó thì thuận miệng nhắc, "Lúc trước người đàn ông trong video cứ lặp lại một câu mãi ấy."
Bấy giờ Ngô Du mới nhớ ra, thế là cậu ta nhập câu đó vào.
[Tất cả vì lợi ích của nhân loại.]
Khung nhập chữ biến mất, câu trả lời hiện ra.
[Xin chào C04, chế độ đặt hàng đã được bật, xin hãy hướng dẫn khách hàng đặt một đơn đặt hàng riêng.]
Nghe thấy giọng nói tổng hợp, mấy người còn lại cũng bước đến trước màn hình. Bọn họ thấy ba hình tròn xuất hiện, theo thứ tự là đen, trắng và vàng nhạt.
[Xin mời chọn màu yêu thích của khách hàng.]
Ngô Du do dự một chút, cảm thấy đen và trắng không may mắn lắm nên chọn màu vàng.
Sau khi chọn xong, màn hình lại xuất hiện những lựa chọn mới.
[Xin hỏi ngài thích chất lượng sản phẩm thế nào? 1. Cấp thấp, 2. Trung bình, 3. Cao cấp.]
"Hay chọn cao cấp đi?" Josh đề xuất. "Cao cấp chắc sẽ tốt hơn đúng không?"
Ngô Du gật đầu, chọn "Cao cấp". Sau đó, trên màn hình lại xuất hiện câu hỏi thứ ba.
[Xin hỏi ngài thích hình thức nào? 1. Tự nhiên, 2. Nhân tạo.]
Ngô Du chọn "Tự nhiên".
Biểu tượng đồng hồ cát ngược hiện ra trên màn hình. Bọn họ cứ tưởng sẽ xuất hiện kết quả gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu trả lời không tốt:
[Nguồn cung cấp thiếu hàng, xin hãy đợi...]
"Làm hết đống này xong, thế mà lại thiếu hàng?" Josh rất không hiểu. "Thế thì hành hạ chúng ta để làm gì?"
Vừa dứt lời, sau lưng của bọn họ bỗng nổi gió lên. Ngô Du còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy giọng Nam Sam.
"Cô Chung—!"
An Vô Cữu đang nhắm mắt cũng lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu lên. Hai cánh tay cơ học khổng lồ xuất hiện từ bức tường chéo, chúng đang kẹp lấy Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu đang mê man.
[Bổ sung nguồn cung, bổ sung nguồn cung...]
Ngô Du trợn to mắt, cậu ta và Josh cùng nhào qua nhưng lại vồ hụt. Thẩm Thích bắt được một tay của Chung Ích Nhu, ai ngờ một lưỡi dao bỗng bật ra từ cánh tay máy.
Thẩm Thích phản ứng rất nhanh, anh nghiêng người duỗi cánh tay khác ra, nhưng cái lưỡi dao dài ngoằng này thế mà lại có thể bật ra tận hai lần, cuối cùng rạch đứt găng tay da và cắt một vết to ở bàn tay của anh.
Máu chảy nhanh hơn cơn đau, nó chảy thành dòng xuống ngón tay, cuối cùng nhỏ tí tách lên sàn nhà.
Nhưng cánh tay máy lại quay lại, mang hai người kia vào bên trong tường. Bọn họ cứ thế trơ mắt nhìn Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu biến mất một cách kỳ lạ trước mặt mình.
"Nắm chặt vào." Giọng An Vô Cữu có hơi tức giận, cậu khẽ mắng một câu, tay thì đưa ra ấn mạnh lên vết cắt đang nhỏ máu của Thẩm Thích.
Cậu cũng chẳng biết mình đang bực tức chuyện gì. Mặc dù đã nói là sẽ chẳng tử tế với những người không liên quan, nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy ánh dao lóe lên trước mặt Thẩm Thích, cậu đã vọt dậy nhanh hơn cả mình tưởng.
Hành động này hoàn toàn là vô thức.
"Cái này, cái này xử lý thế nào?" Josh hoàn toàn chết lặng.
Người bị bắt đi mất rồi.
An Vô Cữu lạnh lùng nhìn về mặt tường kia.
Trong lòng cậu đang đấu tranh, nhưng không rõ tại sao lại đấu tranh. Thánh Đàn là nơi địa ngục ăn thịt người không nhả xương, trước giờ cậu cũng chẳng phải anh hùng gì, cũng chẳng cần đồng đội bạn bè gì cả, bởi vì bọn họ sẽ trở thành gánh nặng mà thôi.
Đầu cậu rất đau, như thể có một cái máy khoan đang cố gắng chui vào trong não vậy, chẳng yên tĩnh chút nào.
Thẩm Thích cảm nhận được nỗi đau của cậu khi cậu nắm chặt tay anh, nhưng biểu cảm thì lại không đúng lắm.
"Mẹ kiếp." An Vô Cữu chửi một câu, quay người muốn đi.
Thấy cậu như vậy, Josh hơi sợ hãi, do dự gọi tên cậu, "Vô Cữu..."
"Vẫn chưa hiểu à?" An Vô Cữu cười lạnh. "Chỗ đặt hàng này không phải là đặt hàng, mà là đặt trẻ con sống! Nguồn cung cấp chính là phụ nữ có khả năng sinh sản!"
Nói xong, cậu nắm tay Thẩm Thích đi nhanh ra ngoài.
Ngô Du chợt hiểu.
Hóa ra màu sắc chính là màu da, bọn họ chọn màu vàng, cao cấp không phải chất lượng hàng hóa, nó là lựa chọn chất lượng của người mẹ.
Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu đều có dung mạo, chiều cao, trí thông minh thuộc dạng "Cao cấp", nên lúc nguồn cung thiếu hàng thì bọn họ đã bị bắt đi.
Những gì bọn chúng sản xuất chính là trẻ sơ sinh.
Trên đường đi, Thẩm Thích có thể cảm nhận được An Vô Cữu đang nắm rất chặt, một giây cũng không buông tay anh ra. Anh không biết rốt cuộc thái độ của đối phương là gì, nghĩ một hồi liền nói, "Tôi không sao, vết thương này không là gì cả."
"Đàn ông đều nói thế cả." Lời anh nói An Vô Cữu chẳng để trong lòng lấy một chữ.
Thấy cậu như vậy, Thẩm Thích đành phải đổi chiêu. Anh nhướng mày, cố ý thở dài. "Quả nhiên chẳng lừa được cậu, đau thật đấy."
An Vô Cữu suýt nữa bị anh ra vẻ trà xanh đến trợn ngược mắt, nhẹ buông tay, "Tôi thấy anh chẳng bị làm sao cả đâu."
Sau khi đi ra, cậu cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng cánh tay máy đâu.
Những người Ngô Du cũng đuổi theo đến nơi. "Bọn họ bị mang đi rồi à?"
An Vô Cữu chưa dừng chân, tốc độ nói chuyện rất nhanh, "Ở đây một bên là [Dịch vụ đặt hàng], một bên là [Dịch vụ trả hàng], nếu bọn chúng thật sự coi phụ nữ như nguồn cung cấp trẻ sơ sinh, Chung Ích Nhu và Dương Nhĩ Từ không có khả năng sẽ xuất hiện ở khu trả hàng."
Thẩm Thích tự ấn xuống tay mình, "Ở đây còn có một khu khác."
"Khu sản xuất." An Vô Cữu cười lạnh. "Cấu trúc chỗ này không giống cấu trúc hình chữ lúc trước, phía đông và tây đều là phòng hình tam giác, ở giữa là một căn phòng hình thang ngược."
Cậu đã tự hỏi căn phòng cuối cùng đó sẽ là căn phòng gì.
Xem ra chỉ có khả năng này.
Nhưng lúc bọn họ quay lại chỗ cầu thang lúc nãy, nơi đối diện cầu thang vẫn chỉ là một bức tường.
[Có phải các bạn muốn đi vào khu vực trả hàng không?]
Người máy hỏi.
"Mở cửa khu sản xuất cho tôi." An Vô Cữu bình tĩnh nói như thể chỗ này vẫn nằm trong quyền hạn của cậu.
Người máy dừng lại trong giây lát, có vẻ như đang xử lý yêu cầu vượt quyền hạn của An Vô Cữu.
[Rất xin lỗi, An Vô Cữu không có quyền hạn ở tầng này.]
An Vô Cữu cúi đầu, nhanh chóng mở màn hình trò chơi của mình ra.
Người máy chậm chạp di chuyển đầu, nhìn vào mặt Ngô Du.
[C04, cần phải vào khu vực trả hàng trước...]
Bùm một tiếng.
Đầu của người máy nổ tung, xương máy vỡ vụn văng khắp nơi, cuối cùng rơi xuống đất cùng với bệ thép.
Ngô Du sững sờ quay đầu lại, thấy tựa trên vai An Vô Cữu là một khẩu súng shotgun* XM1014. Những đầu đạn đã bắn rơi xuống bên chân cậu.
(*) Shotgun: Súng Shotgun (hay còn gọi súng sục, súng bắn đạn ghém, súng hoa cải... tùy vào loại đạn mà nó bắn ra) là loại súng được thiết kế thường dùng để bắn khi tựa vào vai.Tất cả mọi người đều bị sốc bởi hỏa lực bất thình lình. An Vô Cữu nghẹn khói từ họng súng, khoát tay ho hai cái.
Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dường như bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng súng vừa vang lên lúc nãy.
An Vô Cữu cúi đầu liếc người máy trên mặt đất, hờ hững đá một mảnh vỡ cơ học khỏi chân mình, giải thích đơn giản cho những người khác.
"Không có gì đâu, bị nó làm đau đầu nên tiện tay đổi lấy súng thôi, dùng tạm vậy."
Cậu ghìm súng, nở một nụ cười xinh đẹp với bọn họ.
"Đừng lo lắng thế, tôi không ăn thịt người đâu."
Cửa trượt của bên [Dịch vụ trả hàng] cũng đã mở ra, An Vô Cữu hất cằm với Ngô Du, "Tiểu quỷ, vào xem đi."
Ngô Du vẫn đang bị sốc vì tiếng súng quá gần, nghe thấy cậu nói bèn gật đầu, đi vào đầu tiên.
Những người khác cũng đi vào theo sau. Vì gấp gáp, bọn họ đều chạy đi tìm cửa phòng, muốn tìm được cửa vào khu sản xuất nhanh nhất có thể.
Ngô Du tìm thấy một cánh cửa lớn ở tận cùng của hành lang. Khoảnh khắc vặn tay nắm cửa, cậu ta nhìn thấy thông báo hệ thống quyền hạn đã bị hỏng, nhưng cậu ta vẫn mở ra.
Sau khi mở cửa ra, cậu ta sửng sốt.
Trong phòng [Dịch vụ trả hàng] có hàng loạt hàng loạt các kệ, trên kệ là những khoang nuôi trẻ con được đặt ngay ngắn.
Bên trong đó đều là trẻ sơ sinh.
Thẩm Thích không đi đâu. Anh chỉ đứng bên cạnh An Vô Cữu.
Anh không ấn vào vết thương như An Vô Cữu yêu cầu, chỉ ấn qua loa, nhưng kỳ lạ thay máu đã đông lại hết rồi.
An Vô Cữu nâng súng, ghé một mắt vào nhắm bắn.
Cậu bắn mấy phát liên tục nhưng bức tường này vẫn chẳng có gì thay đổi. Khẩu súng này thật ra cũng không phải một khẩu súng An Vô Cữu tìm bừa. Thực ra, sau khi được Thẩm Thích cứu ra từ l*иg kính, cậu đã tò mò không biết chỗ đổi hàng có bao nhiêu loại kẹo mυ"ŧ tất cả nên đã xem thử, cuối cùng để ý thấy khẩu XM1014 này - là một khẩu súng có khả năng áp chế hỏa lực ở khoảng cách gần.
Thẩm Thích nhìn An Vô Cữu qua làn khói, "Cậu mua cái này không phải là để phá giải tầng này bằng bạo lực đấy chứ?"
An Vô Cữu nhìn anh, gương mặt bắn súng lạnh lùng lúc nãy lại lộ ra một nụ cười.
"Nói gì thế, đương nhiên là mua để bảo vệ anh rồi."
Cậu di chuyển cây súng vừa dài vừa nặng, để họng súng nhắm ngay vào Thẩm Thích.
Nhưng chỉ trong một chớp mắt, An Vô Cữu đã gác họng súng lên vai Thẩm Thích.
"Chứ chẳng lẽ dùng để gϊếŧ người à?"