- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Thiên Huyền Địa Hoàng
- Chương 43: Cùng rời đi
Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 43: Cùng rời đi
Đột nhiên có tiếng ho lụ sụ nhẹ vang, một bóng đen bò ra khỏi đống đất đá ,nghiêng nghiêng ngả ngả một chút rồi ngã xuống, sau đó dùng tứ chi bò đi .Hắn lật mấy khối đá lên, lôi ra một sợi dây thừng. Tim tôi đập thình thịch như trống trận dõi theo mọi nhất cử nhất động.
-Âu Tử Dạ, anh thế nào rồi?
Người đó đứng lên ngước đầu nhìn ,tôi không nhìn rõ biểu tình của hắn ta, chỉ cảm thấy toàn thân Âu Tử Dạ như bị bóng tối nuốt trọn, giống như một cái bóng đen có hình dạng con người.
-đi trước đi.
Âm thanh thốt ra, rõ ràng rất nhẹ vào tai tôi lại nặng nề như bị núi đè, cảm giác hắn như một làn khói ,tùy thời đều có thể tan biến.
Nghe nói lại thế,tôi lập tức phát ngốc. Hắn nói linh tinh cái gì vậy? Bảo tôi đi trước? Nói vậy là sao? Có hiểu mình đang nói cái gì không ? Nếu tôi nghe theo có phải đầu óc cũng có vấn đề rồi? Rốt cuộc hắn có dụng ý gì?
Hơi ngần ngừ một chút xong vẫn lảo đảo xoay thân bước đi, hắn đã nói thế thì mình cứ đi thôi, ở lại đợi cũng chẳng có tác dụng gì chi bằng ra ngoài trước. Tuy nhiên chân đi được 2 bước thì dừng lại, sau vài giây tự xỉ vả bản thân, tôi quay người ,tự nhủ sao mình có thể không nghĩa khí vậy được, hắn nói gì cũng phải nghe theo sao?
Hắn ít nhiều cũng ra tay cứu tôi mấy lượt, bỏ ân nhân thương thế trầm trọng lại nơi cửu tử nhất sinh, thật sự uổng kiếp người sống hai mươi mấy năm.
Hắn ta hết đánh với tên quái vật kia xong lại đánh tiếp con dã thú. Thể lực đã sớm tiêu thất không còn một mảnh, tôi bị ngu hay sao lại có thể bỏ mặc hắn một nơi như chốn âm tào thế này? Tôi lại cứ thế mà vô tâm vô phế đi trước, có phần không thỏa đáng, có chết cũng phải lôi hắn đi cùng.
Tôi thấy Âu Tử Dạ vẫn đứng đơ ra như hóa tượng trong tiếng ầm ầm đất đá đổ vỡ xung quanh, không thể hiểu nổi trong đầu hắn đang suy tính quái gở gì? Có điên hay không ,chẳng lẽ không định theo ra? Chẳng lẽ tính đợi chết trong này?
Tôi gọi với xuống.
-Âu Tử Dạ, anh ném dây thừng lên đây tôi kéo anh lên.
Hắn thế mà không buồn nhúc nhích, cứ như là chết đứng rồi, trong lòng tôi thấy vậy như có lửa nóng bén vào, giận dữ hét lớn.
-anh còn định làm gì? Âu Tử Dạ?
Mắt thấy một tảng đá lớn ngay trên đầu hắn rơi nhanh đến, tôi thật muốn lao xuống dưới kéo hắn bỏ chạy.
Tảng đá quả nhiên hạ cánh an toàn trên thân khiến hắn ngã đập mặt xuống ,đất đá vẫn tiếp diễn rơi rụng, đổ cả lên tạo thành nấm mồ vun cao.
Tôi như hóa đá, mở to mắt nhìn kết cục, cảm thấy chắc mình đang gặp ác mộng thôi, một kẻ như Âu Tử Dạ sao có thể cứ như vậy mà ra đi. Hắn cứ như thế bị chôn sống còn tôi lại thoát chết?
Tôi đi dật lùi rồi vô lực ngồi xuống, cảm thấy nhân sinh thật buồn cười. Chân tay xụi lơ ,đầu óc một mảnh trống rỗng vô hồn, tôi cứ ngốc lăng như thế cho đến khi đột nhiên có tiếng động nhỏ vang lên rất gần ngay phía trước. Tôi trừng mắt mở lớn, thấy trên nền cửa hang có đầu sợi dây thừng, theo phản xạ tôi bò tới túm lấy rồi nhòm xuống.
Đầu sợi dây kia được một người cầm lấy, hắn ngầng đầu lên ,tôi vẫn không tài nào nhìn thấu biểu cảm trên gương mặt như được phủ một lớp sương mù.
Tôi đứng dậy ,cố vững chân, nói một cách quả quyết.
-Âu Tử Dạ, tôi nhất định sẽ kéo được anh lên.
Sau đó tôi cắn chặt răng ,nhắm tịt mắt lại, vận toàn lực tập trung nơi 2 cánh tay. Đầu tiên cảm thấy một sức lực cực lớn mạnh mẽ như tính kéo tôi ngã xuống phía dưới, cố sống cố chết bám dính chân lấy mặt đất, đầu gối quỵ xuống, chân trượt đi một chút xíu rồi dừng lại. Lực phía dưới đột nhiên nhẹ đi một chút vài giây sau một thứ nặng nề bất chợt đổ ập vào người .
Toàn thân người đó lạnh như khối băng, cả người như không còn chút sức sống dựa hết vào tôi mới miễn cưỡng đứng được. Ôm người này trong tay cảm giác như ôm một cái xác ướp, rất kinh khủng, tôi đứng hình một lúc lâu mới giật mình phản ứng lại, hít thở cho nhuận khí một chút rồi dìu hắn ngồi dựa vào vách hang.
Leo nhanh ngoài dự kiến khiến tôi không hiểu hắn làm bằng cách nào, chẳng lẽ dùng khinh công giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp? Vận khí ở đan điền mượn chút lực kéo của dây thừng rồi đạp đạp chân vào vách đá mấy cái đã leo lên rồi?
Thôi quên đi, tôi lắc đầu tập trung nhìn mặt hắn.
Gương mặt lênh láng máu trên đầu đổ xuống vẫn còn dinh dính ,tóc nham nhở bù xù bết lại như tổ quạ, quần áo không nguyên vẹn lộ ra phần da nơi nơi đều tái xám và dán vào xương nhìn qua gầy như bị bỏ đói thường xuyên, đã thế còn chằng chịt vô vàn vết thương lớn nhỏ của đao cắt móng cào ,của vết bỏng rộp bị vỡ ra ,xung quanh miệng máu khô lại quyện cùng bụi bẩn.
Đôi mắt hắn nhắm nghiền nhưng mí mắt không ngừng rung động, đôi môi nứt toát khô nẻ còn vương đầy dấu máu, hé ra hít thở từng trận yếu ớt dồn dập. Tôi đưa bàn tay trái che đi đôi mắt hắn, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa hang, từng trận đất đá tiếp nối sụp đổ,từng luồng gió mang theo tiếng khóc bi ai thê lương lại vọng tới, âm lãnh tới mức làm lòng tôi quặn đau, hít thở tưởng như cũng là cực hình.
Không biết thời gian trải qua bao lâu cho đến khi cảm giác mí mắt người đó mở ra tôi mới thu hồi tay lại.
Ánh mắt hắn không có biểu tình gì đặc biệt, vẫn bình đạm và lạnh nhạt như thế, không thể đọc được bất cứ ý tứ gì trên khuôn mặt này. Người này một tia kinh sợ tử vong cũng không có, rốt cuộc hắn sống hơn 2 chục năm qua thế nào lại hình thành ra cái thái độ coi thường và thờ ơ với cái chết?
-Âu Tử Dạ?
Hắn chỉ nhìn nhìn tôi, không có khí lực nhúc nhích ngay cả mí mắt,hơi thở vẫn yếu đuối mà gấp gáp. Sao hắn lại yếu tới mức này, cảm tưởng chỉ như một đứa trẻ sơ sinh bị người thân nhẫn tâm vứt ra ngoài đường, tự sinh tự diệt.
Tôi chần chừ một chút rồi hỏi thử vấn đề đơn giản nhất.
-lôi nhân …hắn ta đâu rồi?
Quả nhiên đợi nửa ngày sau cũng chẳng thấy thây khô đó có phản ứng hồi đáp, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng di động, lãnh đạm như thể không gì khiến hắn động tâm.
-Thắng Tà chỉ là một thanh kiếm đơn thuần nhằm trấn linh hay còn có công dụng khác? Nó rốt cuộc lai lịch thế nào? Tầm quan trọng thế nào lại cần tới thuật sĩ triệu hồi ma thú đến bảo vệ?...Anh ,anh …rốt cuộc là ai?
Tôi lại kiên nhẫn cho hắn thời gian hồi phục ,nhưng xem ra vẫn chưa đủ,nếu như không phải còn nghe thấy tiếng hít thở nho nhỏ dần trở lên bình ổn tôi thật hoài nghi có phải hắn đã thực sự biến thành xác ướp.
Tôi túm lấy hai bả vai hắn dựng lại gần, rất muốn điên cuồng lắc lắc cho hắn nhả lời ra, căn bản sợ lắc tới rụng luôn đầu hắn xuống, nên chỉ dám lắc nhẹ 2 cái.
-Anh định im lặng đến bao giờ? Không phải nói tôi cũng có trách nhiệm truy tìm kiếm cố sao? Cái gì cũng không nói ,anh bảo tôi phải tin cái gì?
Hắn ho mấy cái sau đó gạt tay tôi ra, chậm chãi đứng dậy chỉnh lại chiếc túi xách quàng ngang thân, từ trên cao nói xuống.
-không cần phải quan tâm nữa…từ giờ với cậu không còn quan hệ…
Tôi ngây ngẩn không hiểu, đứng lên nhìn hắn ,do dự hỏi lại.
-ý anh là từ nay không cần cùng truy lùng kiếm cổ?
Hắn ta cứ thế gật nhẹ xác nhận, bình bình đạm đạm khẳng định thêm.
-sau này không cần cậu phải nhúng tay vào.
Trong đầu tôi một tiếng nổ lớn vang lên, con mẹ nó ,ban đầu chính là anh kéo tôi vào, bây giờ lại đẩy tôi đi, nghĩ tôi là quả bóng mặc sức cho anh đá đông đá tây sao? Chẳng lẽ xem thường tôi không có tài cán gì? Này mặc dù tôi quả thật không có cái thực tài gì cho ra hồn nhưng nếu như chuyện có liên đới tới, tôi lại bị đá ra rìa, có phần nuốt không trôi cục nghẹn .
Tôi cười khẩy, xem thường.
- …được rồi, công việc nguy hiểm thế này có cho bạc triệu tôi cũng chẳng thèm.
Tôi nói rất nhẹ nhưng ánh mắt nhìn hắn lại không khống chế được tràn ngập tức giận. Hắn bình thản nhìn lại tôi rồi lãnh đạm nói.
-đi thôi.
Tôi bướng bỉnh đứng lại, nhìn theo hắn buồn bực cất tiếng hỏi.
-…ban nãy vì sao anh cứ đứng như bị chôn chân mặc cho tảng đá rơi vào đầu?
Hắn dừng bước, quay lại nhìn tôi có phần không kiên nhẫn rồi chậm chãi mở miệng, âm thanh trầm thấp, mỏng manh lại lạnh lẽo ,giống như sương giá bám trên mặt kính cửa sổ.
-…chuyện của tôi…đã nói không can hệ với cậu.
Nghe xong câu phúc đáp tôi thực sự tức ói máu, có điều không trào máu nổi nên bị nội thương trong lòng. Hắn lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, tôi đành uất ức cắn răng bám theo.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Huyền Huyễn
- Thiên Huyền Địa Hoàng
- Chương 43: Cùng rời đi