Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Huyền Địa Hoàng

Quyển 3 - Chương 6: Kết giới của Si Mị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đám chúng tôi đều bất động, cửa bị đẩy ra, Mai Linh Lan thong thả bước vào, khẽ hất lọn tóc dài, cười cười duyên dáng.

-Tôi đoán chắc mấy người đang muốn gặp tôi.

-Cô nói thế này là thế nào? Chẳng lẽ đã tính trước được sự tình?

Cung Trường Lĩnh đăm chiêu hỏi, lại nhìn Phùng Doanh Tử như một cái xác vô hồn, nhíu chặt mày.Tư Đồ Vũ Linh đã sớm được thả xuống đất, đứng bên cạnh xác chết, tay cầm vòng tràng hạt gỗ đỏ có khắc chữ Phạn mạ vàng, nhè nhẹ toả ra thứ ánh hào quang nguyệt lam, miệng lầm bà lẫm bầm cái gì đó nãy giờ, hẳn là văn siêu độ.

Mai Linh Lan nhìn nhóc sư cọ, không có biểu tình sửng sốt ngoài ý, vô tư lấy ra một điếu thuốc lá, bật lửa hút.

-Còn có thể thế nào nữa, có gì thì hỏi cô ta lẹ đi, không sẽ muộn mất.

Cô ta vừa nói xong điếu thuốc trên miệng cũng bị lấy mất. Tư Đồ Phương Vi vất nó xuống chân, di di, gã ôm con mèo nhỏ, chất giọng bất mãn nói.

-Ở đây có trẻ nhỏ.

Mai Linh Lan chợt bưng mặt cười khúc khích, tựa như nghe một câu tiếu lâm.

Tôi thật không hiểu sao cô ta lại ung dung dẫn xác tới, thật chẳng lẽ không chút liên quan gì? Còn nữa sao Phùng Doanh Tử lại như thế kia? Thật là cô ta giết Hoàng Lương Mộng? Đồng thời cũng là thủ phạm tàn sát hai mươi mấy mạng người suốt mấy tháng qua khiến đám cảnh sát mụ đầu đành xếp vào loại hồ sơ X?

Cô ta chợt thôi cười, ánh mắt bỗng trở nên nghiêm chỉnh sắc bén, nhưng một bàn tay vẫn che giữa mặt, chất giọng vẫn mềm mại như gió lùa nhưng mang theo âm hưởng rít gào tối nghĩa, như tiếng lưỡi mãng xà đánh hơi lùng tìm con mồi trong bóng đêm, đọc một đoạn chú ngữ thần bí.

Cung Trường Lĩnh híp mắt, lại càng khó hiểu.

-Cô nói Phùng Doanh Tử như vậy là sao? Chẳng lẽ cô ta sắp chết? Chúng tôi cũng muốn nhanh moi thông tin nhưng cô ta như hoá đá.

Đột nhiên tiếng làu bàu của Vũ Linh khẽ vang.

-Không thể chiêu hồn về?

Giọng Ô Nha lanh lảnh đáp lời.

-Đã nói là bị quỷ Si Mị giết thì hồn phách sẽ do nó giam giữ, làm sao tìm về đơn giản được.

Bé con vừa dứt lời thì tiếng xì xì rùng mình tới sởn da gà, như có rắn độc lởn vởn từ Mai Linh Lan cũng tắt, từ cơ thể Phùng Doanh Tử hắc khí lao ra ngoài ngùn ngụt rồi uốn lượn tụ về, tạo thành một hình thù vặn vẹo. Chúng tôi còn chưa kịp nhìn rõ nó méo tròn thế nào bất chợt bốn bề tối tăm như rơi vào hũ nút.

Chít chít hai tiếng, chuột trắng nhỏ chạy loạn trên người, tôi giật thót ngó quanh, mất điện sao?

-Bố!

Giọng hoảng sợ của Ô Nha vang lên, bé vội ôm chầm lấy, tôi đành bồng lên, vỗ về.

Thị lực của tôi vốn hơn người nhưng có lẽ do mắt chưa kịp thích ứng nên ngoài Ưu Đàm đang toả sáng lung linh lấp lánh, mọi thứ đều tối đen hơn bôi mực, thậm chí đến Ô Nha kề cận bên cạnh cũng chỉ lờ mờ nhìn thấy.

-Chuyện gì thế này? Sao tự dưng lại mất điện được?

Cung Trường Lĩnh lo lắng hỏi, vừa mở đèn pin từ di động vừa tiến lại gần tôi hơn, xong lại chĩa đèn ra bốn bề, nhưng ánh sáng chẳng chiếu ra hình dạng đồ vật nào, chỉ bắt gặp những khoảng tối tăm trống trải, căn phòng cũng đâu quá rộng, chỉ cần hai ba bước là chạm vách tường, lại có cảm giác kỳ quái như thể chẳng phải đang ở trong không gian cũ.

-Đại thiếu gia, quái lạ không tìm thấy cửa phòng! Hơn nữa nhiệt độ có chút giảm phải không? Sao em đột nhiên thấy rùng mình ớn lạnh?

Tiếng của Tông Chính Quang bất an kêu lên, âm thanh tiếng giầy từ xa chạy trở về, có chút run rẩy sợ sệt.

-Cung đại ca, rõ ràng cửa ở hướng đó, cứ có cảm giác căn phòng phình lớn.

Vừa nói dứt câu thì cả cơ thể gã bất chợt rơi xuống. Cung Trường Lĩnh đứng ngay đó cấp tốc lao tới giữ được cánh tay, cả cơ thể Tông Chính Quang nặng hơn 70kg còn lủng lẳng phía dưới.

-Mẹ của con ơi! Cung đại ca, anh đừng buông tay, nhất định phải giữ tôi thật chặt. Mau kéo tôi lên, mau kéo tôi lên.

Tông Chính Quang vừa run sợ nói vừa tận lực bám chắc cánh tay của Cung Trường Lĩnh. Trường Lĩnh cũng hốt hoảng kinh sợ.

-Sao nền nhà lại trở thành cái dạng này?

Dưới chân dư trấn đột nhiên trở mạnh, vài cái rung lắc như thể chông chênh trên con thuyền nhỏ nơi đại dương sóng lớn. Tiếng đất lở bốn bề khiến người ta giật mình thất kinh, xen lẫn tiếng khóc lóc thổn thức “hức hức” như thể có ai đang gặp nạn quanh đây.

-Mẹ ơi, làm sao lại có động đất được!Mọi người có nghe thấy tiếng gì không? Có ai đang khóc cầu cứu sao?

Tông Chính Quang than thở.Tư Đồ cũng gia nhập cùng hợp lực mau chóng lôi gã lên.

-Không ổn, Mai Linh Lan đâu? Chẳng lẽ là tiếng của cô ta?

Tư Đồ Phương Vi nhìn quanh tự hỏi xong thì gào toáng lên.

-Mai Linh Lan, cô đang ở đâu?

Đáp lại tiếng gã chỉ là màn khóc nỉ non càng thống thiết bi thương hơn, như tiếng ròi bọ đang thi nhau gặm nhắm huyết nhục tử thi.Gã ngẫm nghĩ một chút lại ngoác mồm bực bội.

-Mai Linh Lan, cô lăn ra đây? Cô đang giở trò gì? Cô ta là đáng ngờ nhất, nhất định ả đang âm mưu gì đó?

Tư Đồ Phương Vi một bên cầm tay Vũ Linh, một bên roi đèn di động tìm kiếm, giọng Tông Chính Quang sau khi được cứu vớt càng thập phần lo sợ.

-Di động không có vạch sóng nào hết. Bây giờ đột nhiên lại không liên lại được với ai, kính anh cũng bỏ ra rồi, thấy cái gì chưa?

-Chẳng lẽ thật chúng ta rơi vào vùng không gian khác? Là do ả ta bày trò? Qúa tà môn rồi, rốt cục cô ta là loại người gì?

Cung Trường Lĩnh bực tức làu bàu bên cạnh, cũng là câu hỏi chung của cả đám chúng tôi. Mặc dù bị bóng tối che lấp không gian, nhưng cứ đứng ỳ ra một chỗ cũng không phải biện pháp. Không hiểu cô ta định bày trò này ra làm gì? Là đơn thuần giữ chân hay thật muốn hạ sát?

Đột nhiên có tiếng nước chảy tong tong, từng giọt thánh thót mà nặng nề, như thể tiếng vòi nước hỏng van xa xa truyền tới, trong bóng đêm càng phá lệ vang vọng doạ người.

Sau đó mặt đất dội lên dư trấn nhẹ, tựa như tiếng chân trần huỳnh huỵch của một gã sumo to béo nung núc mỡ vật lộn cùng một con gấu cực đại cao lớn. Còn có những đợt gió không biết từ đâu lượn tới mang theo hơi lạnh buốt giá, mùi hôi thối, mùi ẩm mốc, tựa như mùi xác chết đang từ từ phân huỷ dưới lớp lá mục.

Tiếng khóc hờ từng đợt nức nở rên siết làm người ta toàn thân ớn lạnh rùng mình, Ô Nha ôm chặt lấy tôi, thì thào.

-Chúng ta đang ở trong kết giới của Si Mị, không phải Vũ Linh muốn thu hồn người vừa mới chết về sao? Hồn phách của người đó chắc ở đâu đó quanh đây thôi.

-Mẹ của con ơi, tiểu Nha Nha này, cháu nói chúng ta đang ở đâu cơ? Kết giới của Si Mị là cái khỉ khô gì? Sao tự dưng cả lũ lại chui vào? Rồi trở ra thế nào bây giờ?

Tông Chính Quang sán lại gần chúng tôi, nhíu mày nhăn mặt nhìn quanh nói.

Ô Nha lại ôm cổ tôi siết chặt hơn, lắc lắc đầu.

Mặc dù Tông Chính Quang quan hệ không tệ với Tư Đồ, biết cả bí mật của mắt âm dương, nhưng có lẽ mấy vấn đề ma ma quỷ quỷ vẫn là phi thường ít tiếp xúc.

Tông Chính Quang sán tới bên Tư Đồ, giọng cầu cạnh, mắt lại dáo dác nhìn quanh cảnh giác.

-Tôi nói thật, một mình tôi chọi 4, 5 thằng cũng được, tấn công vật lý kiểu gì cũng xong, nhưng mấy cái thứ sương sương khói khói không tiếp xúc được thì giết kiểu gì, vì thế, Tư Đồ thiếu gia, nghe đồn anh có súng Tiễn Linh?

Còn chưa hết câu, tiếng đất đá đồng loạt răng rắc, xung quanh vẫn tối như đổ mực, nhưng dựa vào tiếng động ngày càng đến gần cùng rung trấn ngày thêm dữ dội, chúng tôi theo bản năng chỉ có thể cắm đầu bỏ chạy.

Tôi vừa mới xoay thân, dưới chân liền không vững, tim vô thức đập nhanh, chân cũng tự động nhanh chóng mà thận trọng bước dật lùi mấy bước. Đất nền hiện nên đường rích rắc đáng sợ, tựa như tôi chỉ cần vận động mạnh, lập tức bốn bề nơi tôi đứng tức khắc trở thành trống không.

Tôi trơ mắt đứng bất động nhìn Ưu Đàm cách mấy bước chân, phía sau đám kia cũng không nhúc nhích, chờ đợi.

Nước mắt Ô Nha bắt đầu lượn vòng trong hốc, tôi vươn tay vỗ về bé.

Ưu Đàm bước một chân lại gần, tay chìa ra.

Tôi nhấc một chân lên, nhẹ đặt xuống, xung quanh lập tức hiện lên đường nứt vỡ.

Tay vươn ra, trọng tâm dồn lực một chút, tức thì đường đứt gãy càng hiện lên lợi hại, những luồng hắc khí theo khe nứt chen chúc nhau chui lên tựa như dòi bọ nhảy trên chảo nóng.

Những ngón tay vừa chạm tới, dưới chân cũng trống rỗng, Ưu Đàm bắt được tay nhưng lại cùng tôi rơi xuống dưới.

Tôi nhắm tịt mắt lại, cảm giác như máu trong người đang khẩn trương thoát ra ngoài, sợ hãi không cách nào khống chế, còn nghe thấy tiếng gào thất thanh của đám kia loáng thoáng bên tai.Trong đầu đồng thời vang lên một chuỗi âm thanh sóng nhiễu, mở mắt ra là nhìn thấy biểu tình bình tĩnh như thường của Ưu Đàm.

Nhìn quanh mới phát hiện bản thân đang treo đung đưa giữa lưng chừng thinh không nhờ một sợi dây kim tuyến. Chính xác hơn, là Niệm của Ưu Đàm.

Một luồng gió thổi thốc tới, như cơn lốc tuyết nơi núi cao, mang theo cái lạnh khắc nghiệt thấu tận cốt tuỷ, còn quyện theo mùi hôi tanh muốn ói mửa, tiếng khóc càng trầm trọng đánh tới, như thể có vô số người bao vây phẫn nộ gào thét.

Dưới nền đá treo ngược, có thể mường tựa ra những đoàn hắc khí như hắc ín tạo ra khối người vặn vẹo, tứ chi bám dính trên đó, ngoác cái miệng như lỗ sâu phát ra tràng âm thanh tỉ tê rỉ rích, như than như oán.

Cúi đầu, gió từ nơi sâu thẳm của vực tối cuồn cuộn phóng tới, chẳng khác gì cái quạt máy. Mùi tanh của tử thi đang thối rửa càng nồng đượm không chịu nổi, cứ như lửa được gió thổi, càng lúc càng bốc vươn cao, muốn chạm vào cơ thể sống, muốn bám dính vào tôi. Cảnh tưởng bị tứ bề vây khốn chầu chực xâu xé khiến bụng động đậy từng cơn nhói đau, như thể axít muốn trào ngược trong dạ dày.

Ưu Đàm một tay ôm lấy tôi, tay kia nắm lấy sợi tơ Niệm, khẽ đung đưa tạo nhịp đà, qua mấy lần mượn lực liền nhảy trở về mặt đất.

Nói thật, cái kiểu vận động không có điểm tựa mượn lực cực kỳ không tưởng này, dù tôi có luyện 10 năm cũng chẳng vận dụng được.

Niệm chính là điều khiển khí lưu thông trong cơ thể, kết hợp với khí thiên nhiên bên ngoài, một loại Niệm lực mà người bình thường khó có thể tiếp nhận hình dung.

Sợi tơ Niệm của Ưu Đàm tựa như năng lực điều khiển đồ vật của gã Thuần Vu. Âu Tử Dạ từng nói qua, công năng của Niệm phụ thuộc vào tính cách và sở thích của người hình thành

Chân vừa chạm đất liền muốn nhũn ra, nhưng Ưu Đàm lập tức kéo tôi bỏ chạy.

Dựa theo những dải ánh sáng từ ngọn đèn điện thoại, bốn bề đất cát tung bay bụi mù, quện cùng thứ xác thối tanh tưởi, thật sự hôi không chịu nổi, như thể mặt đất nứt ra, để lộ hằng hà sa số tử thi đang trong quá trình phân huỷ, là một nghĩa địa lộ thiên?

Rung trấn càng hung dữ ác liệt, rầm rầm như thể bị thứ gì đó đang cấp tốc ăn mòn, bị răng nanh như gọng kìm như máy nghiền, xem như món đá bào ướp siro mà không ngừng dzôm dzốp nhai nuốt ngấu nghiến.

Chúng tôi chỉ biết cắm đầu chạy chối chết hướng theo dải lân tinh lấp lánh như ngọn hải đăng trước mắt. Dải Niệm của Ưu Đàm uốn lượn phía trước như thể đang thăm dò lần tìm phương hướng.

-Phía trước có gì đó?

Giọng của Tư Đồ vang lên, vừa khẩn trương vừa hồng hộc thở dốc, nhóc sư cọ Vũ Linh đã sớm bị quăng sang cho Cung Trường Lĩnh bảo hộ.

Phía trước nhìn không rõ là thứ gì, chỉ biết khá to lớn, như thể một kiếu trúc gì đó, một toà lâu? Nhưng mà, hình như lay động thì phải?

-Á Á Á, cứu tôi!

Tiếng của Tông Chính Quang kinh đảm vang lên phía sau, kẻ đứng gần nhất là Tư Đồ.

Gã thấy tên đàn em đang cố sống cố chết bám vào mép vực, đầu góc lên miệng gào lớn cầu cứu. Cũng không chút chần chừ lao tới.

Chẳng qua lực phóng hơi mạnh, nền móng cũng đang có xu thế bung vỡ, vốn chẳng cứng chắc gì cho cam, thế là một loạt tiếng rắc rắc vang lên khiến cả đám xanh mặt. Giọng hỏang sợ của Vũ Linh vang lên.

Cung Trường Lĩnh muốn lao tới, nhưng tôi sợ nền móng chịu không thấu lực của cả ba tác động bèn kéo gã lại.

Một dải ánh sáng lấp lánh phóng tới cuốn lấy cổ chân Tư Đồ, một phát kéo cả hai tên trở lại, ngay sau đó nền móng khu vực đó cũng tan vỡ.

-Nhanh!

Cung Trường Lĩnh lao tới đỡ hai tên đứng dậy, cả ba nhanh chóng dìu dắt nhau đi.

-Thật là hù chết người! Ban nãy tôi bị cái thứ nhớp nháp gì đó tóm được cổ chân nên mới bị lôi xuống. Xém chết ở cái chốn này thì đúng là linh hồn cũng khó mà tìm về tổ tiên tạ lỗi. Cái thứ dây lóng lánh như đèn trang trí đó là gì vậy? Thật lợi hại!

Tông Chính Quang dù kinh sợ nhưng vẫn không nén được tò mò gặng hỏi.

Tôi cũng có chút giật mình ngoài ý muốn.

-Anh nhìn thấy?

Gã mở to mắt, chớp một cái rồi cười toe.

-Cậu nói gì thế, tôi có bị mù màu đâu mà không thấy cái thứ rực rỡ lộng lẫy đó.

-Mặc tiểu tử, tôi cũng thấy.

Cung Trường Lĩnh ở bên bồi thêm.

Tông Chính Quang dừng lại một chút nói tiếp, hướng tới Ưu Đàm.

-Này, tôi thấy anh thật lợi hại, sử dụng cái dây đó cũng quá thuận tay kỳ ảo rồi. Cảm ơn nhé!

Ưu Đàm dĩ nhiên chẳng ư hử gì.

Phía trước hiện lên một khối hình đồ sộ, đằng sau đổ vỡ cũng đuổi tới nơi khiến cả đám chỉ biết cong đuôi tháo chạy.

Thế nhưng càng đến gần bước chân lại trực muốn thối lui. Cái nơi lánh nạn đó, nói không chừng cũng hung hiểm vạn phần.

-Moá, cái thứ nhún nhảy chào đón đó là gì? Phía sau là vực sâu phía trước là hiểm cảnh, có còn muốn cho người ta sống tiếp không đây?

Tông Chính Quang oang oang biểu tình, tuy là nói vậy nhưng đất nền cứ không ngừng sụp đổ, chúng tôi trừ phi mọc cánh, còn không bắt buộc phải đặt chân tới chốn kia tạm trú.

Trước mặt thì ra là hai gốc cây, thân cao lớn, cành lá um tùm xum xuê tới mức, tán phủ đồ sộ như thể một ngọn đồi.

Chúng tôi đứng cách nó cỡ 20m, ngước đầu nhìn chỉ cảm thấy bản thân bé nhỏ như con kiến hôi. Thân cây phải cỡ 10 người ôm không hết, hơn nữa, hai cái gốc này tuy mọc cách xa nhau cỡ 10m nhưng lúc vươn lên cao cành lá lại có xu thế đan xen vào nhau, cuối cùng có thể thật sự nhập làm một tạo ra một mái vòm cong cong.

Điều khiến cả đám run sợ trợn mắt, kinh hãi há mồm, cư nhiên treo lủng lẳng trên tán cây cao thấp, cành lá ngắn dài là nhưng thi thể khô quắt queo.

Ban nãy chúng tôi thấy nó động đậy, thật sự chính là đám thực vật vô tri vô giác đó đang vận động lên xuống. Những cành cây đó như xúc tu bạch tuộc, cuốn lấy tử thi như xác ướp, nhè nhẹ chuyển động.

-Ở cái chốn này mà có cây mọc, vậy không khéo cũng là ma thụ?

Tư Đồ nhíu mày phán, đoạn nói thêm.

-Mấy thứ trang trí cho cây?...

-Không phải thực thể, chính là linh hồn bị giam cầm.

Đột ngột Ô Nha xen vào, bé vừa nhận xét xong liền vươn tay chỉ.

-Đó cũng không phải cây cối gì, là Si Mị.

Tư Đồ gật nhẹ vuốt cằm.

-Thật sự giống hai con hải quỳ.

Đột nhiên có tiếng gào khóc thương tâm vọng tới khiến cả đám hồi hồn.

Ưu Đàm tức thì dẫn đầu xông vào, chúng tôi đành cắn răng bám theo, không theo không được, đằng nào phía sau cũng chẳng còn đất nương thân.
« Chương TrướcChương Tiếp »