Buổi sáng thứ hai thật yên bình, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng vào giường Trâm Anh. Những tia nắng chói chang đã đánh thức Trâm Anh dậy. Cô nhăn mặt lấy tay che mắt. Hôm nay cô định sẽ ngủ nướng tới trưa vậy mà … cũng do tối qua cô lại quên kéo rèm cửa sổ lại.
Cô dụi mắt, che miệng ngáp một hơi dài, vươn vai, xoay người lăn qua lăn lại trên giường. Cô tìm điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ.
"Oh. Cũng đã 7h30 rồi. Mình ngủ cũng nhiều từ hôm qua đến giờ rồi mà. Không ngủ nữa... dậy thôi.” Cô mỉm cười, ngồi dậy, lắc người qua lại khởi động rồi mới bước xuống giường.
Sau khi rửa mặt xong. Cô bước từng bước nhẹ nhàng xuống cầu thang. Chân vẫn còn đau nhưng do cô không muốn ở mãi trên phòng sẽ buồn và ngột ngạt lắm. Cô muốn xuống tầng trệt để trò chuyện và tâm sự với Mẹ cả ngày. Giờ này chắc Mẹ đang dưới bếp.
“Woa… trứng ốp la, xíu mại và bánh mì.” Cô vừa bước xuống bếp đã thấy trên bàn thức ăn đã được dọn sẵn.
“Con đã dậy rồi à? Mẹ định đi lên đánh thức con dậy ăn sáng đấy.” Mẹ cô nghe tiếng con gái liền quay qua nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ với thức ăn mà bà đã chuẩn bị, làm bà cảm thấy vui vui trong lòng.
“Dạ. Hihi.” Cô cười, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
“Mẹ biết món con thích đã đi chợ từ sớm để mua về làm cho con đó. Cùng ăn sáng với Mẹ nào.” Mẹ cô vừa nói vừa rót ly sữa đưa cho cô uống.
“Cám ơn Mẹ.” Nhận ly sữa từ tay Mẹ. Cô liền uống ngụm sữa.
“Mời Mẹ ăn sáng ạ.” Cô cầm muỗng nĩa lên, khuôn mặt tươi cười. Mẹ cô chỉ gật đầu mỉm cười cùng ăn sáng và trò chuyện với cô.
“Ờ… Chân con còn đau không?” Khuôn mặt Mẹ cô trở nên lo lắng.
“Dạ… cũng bớt đau rồi ạ. Chắc mấy ngày nữa là con sẽ đi lại bình thường. Mẹ yên tâm. Không sao cả. Hihi.” Cô vừa ăn vừa trả lời chắc chắn với Mẹ.
“Uh… trưa nay Mẹ đi đám giỗ bên nhà cô Nga bạn của Mẹ. Con ở nhà một mình được không?” Nghe con trả lời bà cũng yên tâm và nói cho con biết trưa nay bà không có ở nhà.
“Dạ được. Mẹ cứ yên tâm. Hihi.” Cô gật đầu liên tục.
Sau khi dùng bữa sáng xong. Cô cứ quanh quẩn bên Mẹ. Hai Mẹ con cùng ngồi ghế salon ở phòng khách, cô kể cho Mẹ nghe về chuyến đi chơi Vũng Tàu rất vui. Khi Mẹ cô chợt nhắc đến cậu con trai tên Thiên Huy.
“Mẹ thấy cậu ta vẻ ngoài tri thức sáng láng, nhã nhặn, lịch thiệp và lễ phép nữa. Mẹ nhìn rất ưng ý… Mẹ hy vọng… cậu ta là… chàng rể quý nhà này?” Mẹ cô cười và không quên quan sát phản ứng của con gái.
“Mẹ này… mới gặp anh ta lần đầu mà đã khen đến như vậy… còn hy vọng nữa chứ… không thể nào.” Cô liền cong môi, chột dạ phản ứng, cô lại đỏ mặt, ngượng ngùng khi Mẹ lại nhắc đến anh ấy còn khen hết lời nữa chứ.
“Mẹ chỉ hy vọng thôi mà. Vạn sự tuỳ duyên thôi.” Mẹ cô cười lắc đầu khi thấy phản ứng của con. Mẹ cô nhìn là biết cô cũng đã thầm để ý cậu con trai ấy.
“Mẹ chuẩn bị đi qua nhà cô Nga đây. Con ở nhà nhé!” Mẹ cô nhìn lên đồng hồ đã gần 11h rồi. Bà vội đứng lên
“Dạ.” Cô cười gật đầu.
Giờ trong nhà chỉ có một mình Trâm Anh. Cô ngồi salon mở điện thoại xem và lựa hình chụp ở Vũng Tàu để up lên facebook. Điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
"Là tin nhắn chị Hiền!" Mỉm cười đọc nội dung:
"Trâm Anh. Chân em đã đỡ đau chưa? Em cứ yên tâm nghĩ ngơi đi nha. Mọi việc ở đây đã có chị lo rồi. Thiên Huy đã xin phép giám đốc cho em nghĩ ngày hôm nay rồi đó. Giám đốc cũng nhờ chị gởi lời hỏi thăm em. Chúc em mau chóng bình phục."
Đọc tin nhắn chị Hiền gởi mà cô cảm thấy rất vui, cười và nghĩ "Tối qua quên nhắn tin xin phép nghĩ cũng may anh ta đã giúp xin phép dùm mình rồi." Trong lòng cảm thấy biết ơn Thiên Huy lắm.
Cô liền nhắn tin trả lời lại.
"Cám ơn chị. Chân em cũng đã đỡ đau rồi. Mai em sẽ đi làm lại."
Cô cười vui vẻ, tâm trạng thật thoải mái. Cô suy nghĩ hôm nay mình sẽ làm gì để cho qua hết ngày, ngày mai sẽ đi làm lại và sẽ được gặp… lắc đầu… tự nhiên trong đầu lại nghĩ hình ảnh Thiên Huy đầu tiên chứ. Thật kỳ lạ…
“Tính tong… tính tong.” Tiếng chuông cửa reo lên.
“Chắc Mẹ quên đồ quay về lấy đây mà?” Cô cười lắc đầu với suy nghĩ của mình. Cô đi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra.
“Ơ…” Cô ngạc nhiên đến bất động. Trước mắt cô là một người mà cô không ngờ mới vừa nghĩ tới đã xuất hiện trước mặt mình. Không ai khác đó chính là Thiên Huy. Thiên Huy đang hiện diện trước mặt cô đây mà.
Anh đang đứng tựa vào xe Sh, ánh mắt hướng ra đường nhìn những dòng xe đang chạy. Cô ngẩn ngơ xao xuyến khi nhìn thấy góc mặt nghiêng của anh. Cho dù ở góc nghiêng hay góc chính diện, anh trông đều vô cùng cuốn hút. Và có lẽ điểm nổi bật nhất của anh chính là sống mũi cao cùng đường xương quai hàm "chuẩn không cần chỉnh". Cô cứ mãi lâng lâng suy nghĩ về anh và chỉ khi Thiên Huy bước đến, lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
“Cô không định mời tôi vào nhà sao?” Thiên Huy liền lên tiếng khi thấy cô cứ đứng im, thẫn thờ để anh đứng ngoài trời nắng như thế này.
“Ơ… xin lỗi... mời anh vào nhà.” Cô liền giật mình, mở rộng cửa để Thiên Huy dắt xe vào nhà.
Thiên Huy dựng chống xe xuống, cởϊ áσ khoác da màu đen cho vào cốp xe. Anh cúi người lấy hai túi đồ đựng trong bao nilon lớn của siêu thị treo trên xe xuống.
“Ơ… hôm nay anh không đến công ty làm việc sao?” Cô ngạc nhiên hỏi lý do sao anh lại đến đây. Do anh không mặc áo vest như mọi khi. Chỉ mặc áo thun và quần jean.
“Tôi là giám đốc đâu nhất thiết phải ở công ty mới làm việc.” Anh nhướng mài, nhúng vai, trả lời rất thản nhiên, tay cầm hai túi đồ nặng, anh hất đầu về phía trong nhà ra tín hiệu cho cô đi vào nhà.
“Ơ… mời anh vào nhà.” Cô gãi đầu ngại vì cứ quên để anh phải nhắc. Anh chỉ cười liền bước đi trước.
“Xí… giám đốc… biết rồi không cần nhắc… giám đốc muốn đi đâu là đi chứ gì.” Cô đi phía sau lưng anh bước chậm, miệng luôn lẩm bẩm nói xấu anh.
Anh liền đi thẳng xuống dưới bếp nhà cô để hai túi nilon lên bàn cạnh bếp.
“Tôi tình cờ đi ngang qua đây nên ghé siêu thị mua chút đồ ăn đem qua cho cô.” Thiên Huy nói giọng rất bình thản, lấy những món trong túi nilon ra. (Tình cờ à. Có thật vậy không hay là…?)
“Cô đã ăn trưa chưa?” Anh liền nhìn cô và hỏi.
“Chưa. Tôi chưa ăn.” Trâm Anh từ nãy giờ khi Thiên Huy xuất hiện đã gây cho cô từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác khiến cô không hiểu lý do. Cô bước đến cạnh anh cầm những món anh mua đem qua nào là: táo, cherry, gói mì ý, thịt bò, cà chua, khoai tây, rau salad… rất là nhiều không kể hết.
“Tôi cũng vậy, à sẵn có đồ tôi mua. Tôi sẽ nấu cho cô buổi trưa nay?” Anh mỉm cười nhìn cô.
“Hả? Anh biết nấu ăn sao?” Trâm Anh bất ngờ như không tin khi chính tai cô nghe anh nói. Cô nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại.
“Uh. Tôi biết. Tôi đã tự nấu ăn khi tôi đi du học bên Anh.” Anh rất tự tin với khả năng nấu nướng của mình.
“Oh… để tôi phụ anh?” Cô nghe mà thầm ngưỡng mộ anh. Cô cầm lấy hộp cà chua lên.
“Được rồi… hãy để tôi làm cho. Trâm Anh chân cô bị thương, không được đứng lâu trong bếp.” Anh lấy lại hộp cà chua từ tay cô lại. Giọng nói trầm ấm, đầy quan tâm.
“Ờ… vậy thôi.” Cô chu môi, khuôn mặt tỏ nét không vui khi anh không cho cô phụ. Cô định quay lưng bước đi.
“Đây quả táo cho cô.” Anh lấy quả táo mới rửa đưa cho cô.
“Woa… Cám ơn.Táo navy là loại tôi rất thích.” Cô liền thay đổi nét mặt, cười tít mắt, nhận trái táo từ tay anh đưa lên miệng cắn một phát, nhai ngon lành.
“Cô không gọt vỏ sao?” Anh ngây người nhìn cô.
“Ăn nguyên trái như vậy mới ngon, không cần gọt vỏ đâu.” Cô cầm trái táo giơ qua giơ lại nói với anh cô thích ăn như vậy.
“Thật à… để tôi ăn thử.” Anh liền giật trái táo trên tay cô.
“Không… trả lại đây của tôi. Anh lấy trái khác mà ăn.” Cô cắn môi, nhăn mặt khi bị anh bất ngờ lấy trái táo.
Anh cố ý trêu cô một chút. Cầm trái táo giơ lên cao qua khỏi đầu. Khiến cô phải nhón người với lấy trái táo. Anh đưa qua đưa lại trên cao. Cô thì cứ nhón chân trái, một tay nắm lấy cánh tay phải anh kéo xuống, một tay thì cố lấy quả táo. Anh cứ đổi từ tay phải qua tay trái và ngược lại khiến cho cô không lấy được.
“Trả lại cho tôi đi mà.” Cô không thèm nhón người nữa, chuyển qua năn nỉ, cong môi, nhăn mũi, đưa tay về phía anh xin đưa lại vì biết không thể lấy lại được vì anh cao hơn cô.
“Không.” Anh nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô, anh vẫn muốn trêu cô thêm. Hạ từ từ tay cầm quả táo xuống gần trước mặt cô. Cô liền cười nhanh tay nhón người về phía trước định chụp lấy quả táo nhưng anh nhanh hơn giơ quả táo lên cao lại. Khiến cô mất đà ngã vào người ôm lấy anh.
Cảm giác ngã vào người anh khiến cô nhớ lại cảnh cô say khi cô đã dùng hết sức đẩy anh ra làm cô ngã về phía sau thì anh liền kéo cô lại. Cô đã nhớ lại lúc cô say khi gặp anh rồi. Cô cứ tưởng mình mơ. Nhưng cảm giác ôm anh bây giờ cô mới nhận ra là hơi ấm cảm nhận bây giờ và lúc đó rất giống nhau. Cô liền buông tay ra khỏi người anh, mặt cô rất đỏ, cô ngượng đến nổi, muốn kiếm chỗ nào để trốn anh, khi cô đã nhớ lại tất cả.
“Cô không sao chứ? Tôi xin lỗi!” Anh thấy mặt cô đỏ ửng, cứ cúi đầu, anh sợ cô giận.
“Tôi không sao.” Thật ra là rất có sao luôn. Cô không nghĩ mình say lại tệ đến vậy. Rất muốn hỏi anh về đêm cô say. Anh nghĩ về cô như thế nào?
“Đây trả lại cô nè. Tôi chỉ muốn trêu cô một tí thôi. Đừng giận nhé. Cô qua ghế ngồi đợi tôi nấu ăn nha.” Anh đưa lại quả táo cho cô và chỉ tay về phía bàn ăn gia lệnh.
“Cám ơn!” Cô chỉ gật đầu, nhận quả táo, lầm lủi đi lại ngồi xuống ghế đối diện gian bếp nơi anh đang chuẩn bị nấu bữa trưa