Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 17.3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Thanh Viện thật không hiểu nổi Mục Tế Vân, vừa rồi cô thấy xe chạy về hướng Nam Đại còn tưởng cô gái này sống ở gần đó. Kết quả lại không phải, Mục Tế Vân gì cũng không hỏi mà lại cho xe chạy về phía Nam Đại, sợ là anh làm thầy giáo lâu quá nên bị điên rồi, nửa đêm nửa hôm còn muốn chạy về trường lên lớp dạy học,.

Trước khi đến nhà của Sở Chiêu Chiêu lại đến nhà của Triệu Thanh Viện, cô bảo dừng xe rồi nói: “Thầy Mục, tôi đi trước nhá.”

Mục Tế Vân một câu “Đi đường cẩn thận” cũng không nói, chỉ “ừ” một tiếng.

Triệu Thanh Viện vừa xuống xe đã rùng mình một cái, “Mẹ kiếp…sao gió lớn thế….”

Nói rồi cô run cầm cập ôm tay chạy bước nhỏ về hướng khu nhà.

Theo chỉ dẫn của Sở Chiêu Chiêu, tài xế lái xe đến đầu một con hẻm.

Sở Chiêu Chiêu nói: “Để cháu xuống ở đây là được, hẻm này nhỏ rất khó quay đầu xe.”

Con hẻm trước mặt quả thực rất hẹp, vừa tối lại vừa dài, mấy ánh đèn đường lờ mờ kia dường như cũng không có tác dụng. Đây là khu nhà ở cũ kỹ từ mấy mươi năm trước, không giống như những tiểu khu cao cấp đèn đuốc sáng chưng, đường đi tối đen như mực, đến cả bóng con quỷ cũng khó thấy.

Chỉ là Sở Chiêu Chiêu đã quen rồi, cô xuống xe lại quay lại cảm ơn thêm lần nữa, rồi bước nhanh vào con hẻm.

Vừa đi được vài bước, Sở Chiêu Chiêu dường như nghe thấy tiếng xe đóng cửa. Cô theo âm thanh quay đầu, thấy Mục Tế Vân đã xuống xe đi về phía cô.

Sở Chiêu Chiêu: “…”

“Tôi tiễn em về.” Mục Tế Vân bình đạm nói.

Thấy Sở Chiêu Chiêu ngẩn ra đấy, anh lại nói: “Đã tiễn em đến đây rồi mà em còn vờ vĩnh từ chối thì ra vẻ lắm đấy, có biết không?”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Không phải vờ vĩnh, mà là cô muốn từ chối thật.

Hai người đi trong con hẻm, tiếng bước chân một nặng một nhẹ, hai chiếc bóng một cao một thấp bị ánh đèn lập lòe kéo đổ dài trên đường. Một cơn gió thổi ngang qua, Sở Chiêu Chiêu nhảy mũi một cái, trên người đã nhiều thêm một chiếc áo khoác dài.

Cô đang định mở miệng nói gì đó thì Mục Tế Vân đã chặn lại, “Lần sau gặp nhớ mang áo trả lại cho tôi.”

Sở Chiêu Chiêu: “…”

Cô muốn trả áo lại ngay lập tức.

Sở Chiêu Chiêu cắm đầu cắm cổ đi, Mục Tế Vân không nói, cô cũng không mở miệng, dọc đường chỉ vang lên tiếng bước chân, hai con người yên tĩnh như hòa vào màn đêm của ngõ nhỏ.

Đột nhiên Mục Tế Vân bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào. Sở Chiêu Chiêu giật mình, mất trọng tâm, mắt thấy sắp ngã vào người Mục Tế Vân anh lại tránh đi, hai tay vững vàng đỡ lấy cô.

“Đi đường thì chú ý một chút, vũng nước lớn như thế em muốn rửa chân à?”

“Ồ….em không nhìn thấy.” Sở Chiêu Chiêu đứng thẳng người, bước chân mỗi lúc một nhanh.

Sao hôm nay con hẻm này lại dài vậy, đi mãi không tới nhà!

“Với tính cách này của em, sao lại chọn tới nơi đấy làm việc?” Mục Tế Vân vừa đi vừa hỏi.

Còn chưa để Sở Chiêu Chiêu trả lời, anh đã tự biên tự diễn: “Ồ, tôi từng nói qua em rất thiếu tiền. Còn nhỏ tuổi như vậy mà thiếu nhiều tiền vậy à?”

“Trong nhà có người ngã bệnh.” Sở Chiêu Chiêu nói.

“Bệnh gì?”

“Máu chậm đông.”
« Chương TrướcChương Tiếp »