- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 2.2
Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 2.2
Từ văn phòng cố vấn học tập trở ra, Sở Chiêu Chiêu đã biết, bản thân bị tước bỏ tư cách giành học bổng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Quả nhiên, bốn ngày sau, danh sách nhận học bổng được công bố không có tên cô.
Ngày hôm sau vừa khéo là tiết của Mục Tế Vân, Sở Chiêu Chiêu lại đổ bệnh. Cô khóc cả đêm qua, sáng nay thức dậy chỉ thấy đau đầu. Bạn cùng phòng đều bảo cô xin nghỉ một buổi, Sở Chiêu Chiêu do dự một hồi vẫn quyết định đi học.
Lớp của các thầy cô khác xin nghỉ chỉ cần nhờ lớp trưởng xin giúp một tiếng hoặc là gọi một cuộc điện thoại cho giáo viên đó. Nhưng lớp của thầy Mục mà muốn xin nghỉ thì bắt buộc phải có chữ kí của cố vấn học tập trên đơn xin phép.
Xin nghỉ phép không hề khó, nhưng lúc này mà đi tìm thầy cố vấn để xin nghỉ phép tiết của thầy Mục thì giống như cô đang cố ý trốn tránh vậy. Nếu mà vậy thì quá xấu hổ, cô cũng không biết nên xin như thế nào, hay đúng hơn là không biết làm sao để mở miệng.
Nghĩ vậy, Sở Chiêu Chiêu đành kéo lê một thân bệnh tật ẩm ương lên lớp.
Vừa bước vào lớp Sở Chiêu Chiêu đã thấy một biển người, toàn là đầu, đầu cô cũng bất giác giật giật mấy cái.
Lớp của cô chỉ có hai mươi sinh viên nên phòng Giáo vụ bố trí cho một phòng học nhỏ, chứa nhiều lắm là sáu mươi người. Nhưng mỗi lần thầy Mục lên lớp đều khiến các ghế trống tự động được lấp đầy, mà những người lấp đầy ghế trống đa phần là nữ sinh.
Hôm nay Sở Chiêu Chiêu đi muộn, vừa bước vào lớp, một loạt đầu cùng lúc ngẩng lên nhìn cô, khiến cô nhất thời lúng túng không biết phải làm sao.
Mục Tế Vân đang khởi động máy tính cũng không nhìn cô một cái, mà chỉ lạnh giọng: “Nhanh chân lên, vào lớp rồi.”
Sở Chiêu Chiêu ngay lập tức cúi thấp đầu, tìm thấy chỗ mà bạn cùng phòng giữ cho rồi ngồi xuống. Cô hơi hoảng loạn lật đại một trang sách, bắt bản thân tiến vào trạng thái học tập.
Ép buộc bản thân được nửa tiết học cô phát hiện ra, lúc này cô không có cách nào bình tĩnh mà tiếp thu những gì thầy đang giảng.
Là vì chuyện học bổng cũng là vì người đang đứng trên bục giảng kia.
Sở Chiêu Chiêu thực sự rất tức giận. Tức giận Mục Tế Vân không hạ thủ lưu tình.
Chỉ vì một câu nói của anh mà học bổng cô mong đợi bao lâu nay liền biến mất. Đối với gia đình cô đây chính là một tin dữ. Thậm chí nó còn có thể là cọng rơm đè chết sinh mệnh của em gái cô.
Tuy lý trí không ngừng nhắc nhở Sở Chiêu Chiêu trong sự việc lần này Mục Tế Vân không hề sai, nhưng cảm xúc thì lại luôn khó kiểm soát.
Tại sao anh lại không khoan dung hơn một chút? Cô chăm chỉ siêng năng ba năm trời, trước giờ cũng không phạm phải lỗi lầm nào. Sao lại không giúp cô một lần này chứ?
Chỉ cần thầy lờ đi mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô thì anh cũng đâu có mất gì, còn cô, cô sẽ nhận được khoản tiền cứu mạng kia. Nhưng vì sao anh lại cứ tóm chặt lấy không tha cho cô chứ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
- Chương 2.2