Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 16.4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Triệu Thanh Viện lại cười hì hì xoay người lại, “Thầy Mục, cậu bây giờ không phải đang lo chuyện bao đồng à?”

Mục Tế Vân xám mặt, đã không còn chút kiên nhẫn nào, may có Đoạn Kiêu nhào đến lôi Triệu Thanh Viện ra chỗ khác, “Cậu bớt nói lại một câu được không? Có mắt không vậy hả?”

Bị Triệu Thanh Viện nói trúng tim đen, Mục Tế Vân trầm hẳn.

Sở Chiêu Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, lại nói lại câu “Cảm ơn”.

“Còn chuyện gì nữa?” Mục Tế Vân chầm chậm nghiêng người đến gần Sở Chiêu Chiêu, khoảng cách giữa hai chóp mũi dần thu hẹp lại chưa tới một nắm tay, “Còn muốn nói gì nữa không?”

Có lẽ là anh dựa quá gần, Sở Chiêu Chiêu ngửi được rất rõ mùi hương của Mục Tế Vân. Đó là một loại mùi hương….không có tên gọi, nhưng lại kín đáo mê hoặc.

Sở Chiêu Chiêu chưa từng yêu đương, cô nghĩ, chẳng lẽ đây chính là hoocmon đàn ông à?

“Không có, hết rồi.” Men rượu bắt đầu xộc lêи đỉиɦ đầu, người trước mặt lại càng lúc càng lại gần, hơi thở cứ lướt nhẹ qua gò má của cô, mang theo chút khói thuốc, nhất cử nhất động đều như đang cám dỗ người khác, cô căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo, “Cảm ơn Mục tiên sinh.”

Mục Tế Vân nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, tức giận kìm nén lâu ngày tự dưng bộc phát.

Anh duỗi cằm, ghé vào bên tai Sở Chiêu Chiêu nhả từng chữ từng chữ: “Em như vậy thật sự rất nhàm chán.”

Nói rồi anh cầm lấy áo khoác đứng dậy rời đi.

“Ây? Sao đi rồi?” Đoạn Kiêu gào lên với anh, “Cậu đi đâu đấy?”

“Cậu bị ngu à?” Triệu Thanh Viện đá Đoạn Kiêu một cái, “Đuổi theo, nhanh.”

Hai người bỏ lại Sở Chiêu Chiêu, đuổi theo Mục Tế Vân, Đoạn Kiêu chạy nhanh, chỉ hai ba bước đã nhảy đến bên cạnh Mục Tế Vân.

“Đi đâu đấy?”

“Về nhà.” Mục Tế Vân nói.

“Tôi hỏi thật, cậu có phải bị thần kinh không? Chờ mòn mắt ở đây cả tháng, giờ nói đi là đi.”

“Ý kiến?”

“Không có không có không có! À cái gì.. tôi là muốn nói, vừa rồi cậu ra tay ác như thế, đổ hai chai rượu đấy không sợ chuốc chết người ta à?”

Mục Tế Vân không nói gì, Triệu Thanh Viện lại cười, “Đoạn Kiêu cậu có ngốc không đấy? Thầy Mục đã nói mấy trò này từ trung học đã chơi phát chán rồi, có thể không biết chừng mực à?”

“Hai người có thấy phiền không?” Mục Tế Vân bước càng lúc càng nhanh, chỉ muốn nhanh thoát khỏi hai cái miệng này.

“Đừng có chê bọn tôi phiền mà, bọn tôi cũng là lo cho cậu thôi. Cậu không sợ chúng nó mang chuyện này làm ầm lên trường cậu à?”

“Ai dám?” Mục Tế Vân quay đầu, vốn là đang mím môi, lúc này lại có chút ý cười, “Ầm ĩ lên cũng được, tôi cũng chẳng muốn làm nữa.”

Sở Chiêu Chiêu không biết bản thân rốt cuộc lại làm gì mà chọc giận Mục Tế Vân, tâm tình tự nhiên sa sút, dạ dày khó chịu, phải dựa lan can cầu thang mới đi xuống tầng được, cô tìm Khưu Tứ Ca nói: “Tứ Ca, em xin lỗi, hôm nay đã gây phiền phức cho anh rồi.”

Khưu Tứ Ca tốn không ít sức mới có thể dẹp yên chuyện này, tâm trạng khó chịu, gõ lên chiếc ly thủy tinh bên tay, “Cô con mẹ nó, tiền thì không kiếm được bao nhiêu, gây chuyện thì nhiều!”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu nói, “Em xin lỗi.”

Khưu Tứ Ca trừng mắt nhìn cô một lúc lâu rồi quay mặt ra chỗ khác, tay xoa xoa hai huyệt thái dương: “Ngày đầu tiên mày đến đây làm anh đã nói rồi, chỗ chúng ta không thể đắc tội với khách, mày vĩnh viễn không biết đám người này là loại người như thế nào. Như Phương Trạch ấy, ở trước mặt bao nhiêu người mà nó đã dám hành mày như vậy, mày có tin nó ngấm ngầm xử mày luôn không? Hôm nay may mà mày có người chống lưng cho, nhưng không phải hôm nào mày cũng gặp may vậy đâu.”

Những lời của Khưu Tứ Ca, Sở Chiêu Chiêu cũng từng nghĩ qua rồi, nhưng được nói ra từ miệng người khác tựa như được tăng thêm độ tin cậy. Sở Chiêu Chiêu cảm giác mình đang là cá nằm trên thớt, đối mặt với lưỡi dao sắc nhọn lại không có chút sức phản kháng nào.

“Thế….Phương Trạch hắn ta đi đâu rồi ạ?” Sở Chiêu Chiêu hỏi.

“Ngoài bệnh viện ra hắn còn có thể đi đâu?”

Sở Chiêu Chiêu: “…Hắn có báo cảnh sát không?”

Khưu Tứ Ca xoa xoa cằm, mắt nhìn Sở Chiêu Chiêu chần chừ: “Làm sao, sợ cảnh sát tìm Mục tiên sinh gây phiền phức?”

Sở Chiêu Chiêu gật đầu.

“Mày không cần phải lo lắng vớ vẩn.” Khưu Tứ Ca nói, “Phương Trạch có tìm ai cũng không tìm cảnh sát, hắn còn chưa đủ mất mặt à?”

Sở Chiêu Chiêu cúi đầu không nói, không biết cô đang nghĩ cái gì.

“Thôi được rồi, mày mau về đi.”

“Vậy em đi đây, cảm ơn Tứ Ca.” Sở Chiêu Chiêu còn chưa đi được hai bước đã bị gọi lại.

“Mày thật sự không làm ở đây nữa à?”

“Không làm nữa.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Công việc bận lắm.”

Khưu Tứ Ca chép chép miệng, lấy ra mấy nghìn tệ, đưa tới trước mặt Sở Chiêu Chiêu.

“Đây là cái gì ạ?”

“Kết toán cho mày.”

“Không phải anh đưa từ nãy anh đưa rồi ạ?”

“Ờ…” Khưu Tứ Ca nhìn Sở Chiêu Chiêu, giọng điệu thăm dò, “Mục tiên sinh khi nãy gọi hai chai rượu, ghi hóa đơn cho mày…”

Anh ta nhướng mày, hỏi lại lần nữa: “Còn muốn nghỉ nữa không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »