“Có điều hai chai rượu đắt tiền như vậy cũng hời cho anh rồi.”
Mục Tế Vân từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, mãi đến lúc anh đứng dậy quăng chai rượu đi, cánh tay theo quán tính vẫn đong đưa bên hông, người ta mới biết vừa rồi anh dùng bao nhiêu lực.
Mục Tế Vân hơi khom lưng, đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Trạch, cả người lạnh lẽo. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Sở Chiêu Chiêu tuyệt đối không cách nào tìm được sự liên hệ giữa người trước mặt cô và Mục Tế Vân trên giảng đường.
Phương Trạch nằm trên sàn nhà ho khù khụ, nôn ra không biết là rượu hay thức ăn, chỉ biết rằng mùi rất khó chịu. Bạn bè của hắn người thì gọi điện thoại, người thì ngồi xổm xuống vỗ lưng, trông vô cùng náo nhiệt.
Nhưng trong hoàn cảnh huyên náo như vậy, Sở Chiêu Chiêu lại nghe rõ Mục Tế Vân gọi mình: “Đi theo tôi.”
Đi theo thầy? Đi đâu??
Mục Tế Vân quay người rời đi, Sở Chiêu Chiêu đảo mắt dáo dác nhìn xung quanh, cảm giác sợ hãi ban nãy vẫn còn chưa tan hết.
Không chỉ bị
Phương Trạch bạo hành, cô còn bị dáng vẻ ban nãy của anh dọa cho hoảng sợ…
Mục Tế Vân không kiên nhẫn quay người, thấy cô vẫn còn đang thất thần, anh liền cầm lấy cổ tay cô kéo lên trên tầng.
Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu đi theo sau, hai gương mặt đang rất hưng phấn.
“Mẹ kiếp… Mục Tế Vân cuối cùng cũng giống một con người rồi!” Triệu Thanh Viện hai mắt sáng rực như đang xem kịch, “Cuối cùng cũng hết vờ vịt, tôi biết cậu ta sớm muộn gì cũng tìm một người để đánh nhau mà.”
“Cậu cái con người này…..” Đoạn Kiêu ghét bỏ nhìn cô, “Cậu có thể nào ra dáng một đứa con gái được không?”
“Tôi hỏi cậu, thầy Mục của chúng ta cứ đoan chính đạo mạo như thế, cậu có khó chịu không?”
“Khó chịu.”
“Vậy không phải bây giờ bình thường lại rồi sao.”
Lúc hai người bọn họ lên đến nơi, Mục Tế Vân đã ngồi trên sofa, Sở Chiêu Chiêu đứng một bên, nước mắt còn chưa khô hết, không ai nói gì.
“Ngồi đi em gái!” Triệu Thanh Viện nghênh ngang đi qua, đột nhiên với tay ấn cô ngồi lên ghế sofa, hai tay đỡ lấy mặt, “Được nhờ phúc em rồi, lần trước thấy thầy Mục tức giận đến mặt đỏ tai hồng, chậc, đã là chuyện của những năm cấp hai.”
Vừa dứt lời, Triệu Thanh Viện liền cảm thấy sau lưng có ánh mắt hình viên đạn đang bay tới, cô lập tức cứng người cười xòa, ngồi xuống cạnh Đoạn Kiêu nhỏ giọng nói: “Nhưng cô bé này trông cũng bình thường mà ha?”
“Xì…” Đoạn Kiêu ghé vào tai cô nói, “Nhìn thì bình thường vậy thôi, chứ con bé này hacker độc quyền của riêng thầy Mục đấy. Chỉ cần là nó giúp đổ xúc xắc thì cậu ta chưa bao giờ thua.”