Ăn trọn một cú đấm, Phương Trạch còn muốn đứng lên nhưng lại bị Mục Tế Vân đạp xuống đất.
Người đi cùng hắn thấy thế lập tức xông lên liền bị Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện cản, “Này này! Đừng quấy rầy chúng tôi xem thầy Mục đánh nhau chứ!”
Người của hai bên bắt đầu lao vào, Khưu Tứ Ca rất nhanh đã gọi bảo vệ đến ngăn họ lại, nhưng tuyệt chẳng một ai dám đến ngăn Mục Tế Vân.
Khưu Tứ Ca khom lưng khúm núm nói: “Mục thiếu, ngài xem hay là bỏ đi…đây…..”
Mục Tế Vân liếc mắt nhìn một cái, anh ta lập tức im miệng, lủi ra sau lưng Đoạn Kiêu lén lút phỉ nhổ mấy câu.
Mục Tế Vân chậm rãi ngồi xuống, chân vẫn giẫm lên ngực Phương Trạch, một tay đặt trên đầu gối của mình.
“Hôm nay tôi mời anh uống rượu, anh thấy thế nào?” Anh liếʍ khóe miệng, quay đầu nói với Khưu Tứ Ca, “Hai chai Louis XIII, lấy loại đắt nhất.”
“Hả?”
Khưu Tứ Ca trợn tròn mắt, đây là cái trò gì vậy?
Anh ta lại nhìn sang Sở Chiêu Chiêu, thấy cô đã trốn sau lưng Mục Tế Vân từ bao giờ rồi.
Thầy cô là như vậy, không cần biết ngày thường bạn sợ họ bao nhiêu, chỉ cần vào những lúc bạn gặp phải nguy hiểm, họ cũng sẽ như bố mẹ bạn, chính là người khiến bạn cảm thấy được an toàn nhất.
Giống khi tiểu học lạc đường gặp được thầy cô, cũng giống khi tiết tự học của trung học về muộn, bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng, thế rồi được ngồi sau yên xe thầy cô trở về nhà….
Tuy rằng tình cảnh bây giờ một lời khó nói hết, nhưng Sở Chiêu Chiêu biết rằng, chỉ cần Mục Tế Vân đến là cô an toàn. Cho dù đối phương có thể không biết cô là học trò của mình.
Một lúc sau, Khưu Tứ Ca mang rượu đến.
Xung quanh có không ít người đến xem náo nhiệt, mà bảo vệ cứ như cố tình, chỉ giữ bạn bè của Phương Trạch lại, cảnh tượng hỗn loạn nhưng lại trống một chỗ, chính là chỗ Phương Trạch đang nằm.
Mục Tế Vân bật mở nút bần, nắm lấy cổ áo Phương Trạch thẳng tay dốc rượu vào miệng hắn.
Luận về nồng độ, Louis XIII so với loại vừa rồi hắn đổ vào miệng Sở Chiêu Chiêu còn mạnh hơn nhiều.
Phương Trạch gào lên, phía sau đầu vẫn còn đang chảy máu, tay chân khua loạn xạ như một con tinh tinh rơi xuống giữa hồ nước lớn, miệng bị chặn bởi chai rượu, muốn mở miệng nói cũng chỉ phát ra mấy tiếng “Ô Ô Ô”, mấy người đứng vây xem đều không nhịn nổi cười ầm ĩ.
“Rượu ngon không?” Giọng điệu Mục Tế Vân vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt lạnh lẽo khiến lại người khác phát run, “Cái trò chuốc rượu người khác này từ khi lên trung học tôi đã chơi đến phát chán rồi, không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn có kẻ dùng trò rách này để đối phó với con gái.”
Nói xong, chai rượu trong tay cũng vừa cạn. Anh lấy chai mới, thô bạo dốc tiếp vào miệng Phương Trạch.