Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 15.4

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vậy được.” Khưu Tứ Ca lấy lại sổ sách, lúc đếm tiền giương mắt lên nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Không làm nữa thật à? Gần đây mày mới có chút khởi sắc đấy.”

“Không làm nữa.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Em tìm được công việc có thu nhập ổn định rồi.”

Khưu Tứ Ca cười nhạo một tiếng, ý tứ trong điệu cười rất rõ ràng.

Thu nhập ổn định là cái gì? Cày cuốc cả một tháng có bằng bán rượu ở đây một đêm không?

Loại người như Sở Chiêu Chiêu anh ta gặp nhiều rồi. Dễ quen với xa hoa, khó quen phải tằn tiện, đã quen với một tối kiếm được tận mấy nghìn tệ, sao mà quen được cả tháng chỉ kiếm được mấy nghìn tệ, rồi sẽ thấy chán nản mà quay về đây thôi.

“Đến lúc đó mà có hối hận thì đừng trách Tứ Ca không chịu nhận người. Vốn dĩ mày cũng chẳng có chút bản lĩnh gì, chỉ được cái nói tiếng anh tốt, lại còn là sinh viên đại học, nếu không thì với cái thành tích của mày ông chủ đã sớm không vừa mắt mày rồi, còn không phải nhờ anh mày đỡ giúp mày, giữ lại thể diện cho mày à.”

Con người của Khưu Tứ Ca phong cách làm việc thì như phường buôn bán nhưng thật ra tâm địa lại rất tốt. Như anh nói ban nãy, với thành tích của Sở Chiêu Chiêu, sớm đã bị đuổi đi rồi. Chỉ là Khưu Tứ Ca biết gia đình cô khó khăn nên mới giữ cô lại làm việc. Còn gì mà giữ thể diện cho sinh viên đại học, đều là cái cớ mà thôi.

Ở nơi như vậy, cần giữ thể diện cho sinh viên đại học sao? Mọi người chỉ cần khoác lên bộ đồng phục, tay bưng khay rượu thì không cần biết là sinh viên đại học hay học sinh tiểu học đều chỉ có một thân phận giống nhau, địa vị ngang nhau. Khách mua rượu cũng chẳng cần xem bằng cấp, chỉ xem xem miệng cô có đủ ngọt, mời mọc có đủ hấp dẫn.

Vì vậy mà đoạn thời gian làm ở đây, Sở Chiêu Chiêu vẫn luôn rất cảm kích Khưu Tứ Ca. Nhưng cô là người kém mồm kém miệng, không biết nói mấy lời dễ nghe, trừ câu “Cảm ơn Tứ Ca” cũng không biết nói gì khác.

Khưu Tứ Ca phẩy phẩy tay, Sở Chiêu Chiêu liền đi ra.

Khách ngồi ở đại sảnh đã đông hơn, Sở Chiêu Chiêu đã cố gắng chọn lối đi ít người nhưng vẫn không ngờ bị một tên khách say rượu đi đứng xiêu vẹo tông phải. May mà hôm nay cô không đi giày cao gót, loạng choạng vài bước đã có thể đứng vững lại.

Sở Chiêu Chiêu còn chưa ngẩng đầu lên đã cảm thấy người trước mặt này dù đã say lướt khướt nhưng lại khiến cô có cảm giác hắn rất nguy hiểm. Trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, cô vừa ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Phương Trạch.

Trời sinh thể lực của nam nữ vốn chênh lệch rất lớn, Phương Trạch chỉ cần dùng một tay đã có thể kéo Sở Chiêu Chiêu đến dãy ghế sofa bên cạnh.

“Buông tôi ra!!”

Làm việc ở đây lâu rồi, Sở Chiêu Chiêu dù có tức giận cũng không dám hét to, chỉ có thể nhỏ hạ thấp giọng gằn. Phương Trạch cũng lười nhìn Sở Chiêu Chiêu, một cánh tay đã khóa chặt cô trên sofa.

“Cô có biết loại người như cô rốt cuộc sẽ chết như thế nào không?”

Sở Chiêu Chiêu muốn nói nhưng đang bị hắn bóp cổ, một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể trừng mắt với hắn.

Phương Trạch dựa gần lại, ghé vào bên tai cô nói: “Chết vì lắm lời, biết chưa?”

Hôm đó nhắn tin cho Cam Điềm, chắc chắn đã bị Phương Trạch nhìn thấy. Sở Chiêu Chiêu bây giờ bị dọa cho phát run.

Cô biết bản thân đã chọc giận Phương Trạch rồi, ở chỗ như thế này lại đυ.ng phải tên công tử nhà giàu, không biết cô đang phải chịu cái tội gì. Dù sao cô cũng làm việc ở đây đủ lâu, gặp qua không ít mấy tên ăn chơi trác táng, ỷ có người nhà chống lưng mà phách lối ngang ngược, coi trời bằng vung.

Trong mắt Phương Trạch phản chiếu lại bóng dáng nhỏ gầy của Sở Chiêu Chiêu.

“Cô nói xem, rốt cuộc là liên quan gì đến cô?” Phương Trạch gằn từng chữ, môi gần như không mở, âm thanh đều thoát ra từ kẽ răng, Sở Chiêu Chiêu nghe thấy mà lạnh sống lưng, “Cô muốn nói gì với Cam Điềm? HẢ? Nói tôi nghe trước thử xem?”

Sở Chiêu Chiêu chỉ có thể sống chết bám chặt lấy tay ghế sofa, dùng hết sự bình tĩnh cuối cùng giữ lại vẻ trấn định trên gương mặt.

“Tôi nhớ tôi đã nói với cô rồi, đừng lo chuyện bao đồng.” Lực tay của Phương Trạch càng lúc càng lớn, như muốn bóp gãy tay của Sở Chiêu Chiêu, “Xem ra cô xem lời của tôi như gió thoảng qua tai rồi thì phải.”

Nói rồi hắn liền duỗi tay cầm lấy chai rượu, cạy miệng Sở Chiêu Chiêu đổ vào.

Người xung quanh Phương Trạch như đang xem xiếc khỉ, có người còn vỗ tay cổ vũ, Phương Trạch cười cợt, hắn nắm chặt tóc của Sở Chiêu Chiêu đổ rượu càng mạnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »